Tô Cổ duỗi tay, cầm hai cái búi tóc củ tỏi trêи đầu nó.
Lạnh lùng cất lời
“Ngươi dám biến thân ở đây, ta sẽ băm ngươi nấu thành canh rắn.”
Tô Cổ vừa nói xong, Tiểu Hồng liền héo.
Không dám biến thân.
Nó lẩm bẩm một câu
“Hừ, người xấu.”
Hư y như nam nhân của Yên Yên.
Tiểu Hồng ngồi im đó cũng không chịu ăn cơm tiếp.
Tỏ vẻ tức giận vì Tuân Cảnh đe doạ nó.
Nửa ngày sau, Tô Cổ gắp miếng thịt bò, đưa tới trước miệng Tiểu Hồng.
Chậm rãi nói
“Nếu ngươi biến thân ở đây, sẽ bị người ta coi là quái vật.”
Tiểu Hồng thấy giọng nói của Tô Cổ không còn nghiêm khắc như lúc nãy nữa.
Nó ngẩng đầu nhìn Tô Cổ, sau đó lại nhìn miếng thịt bò trước mặt mình.
Tiểu Hồng dẩu dẩu miệng, tỏ vẻ sẽ không ăn miếng thịt bò Tô Cổ đút.
Cho đến khi Tô Cổ đẩy cả đĩa thịt bò ra trước mặt nó.
“Đều là của ngươi, ăn xong rồi, lại có.”
Tiểu Hồng rốt cuộc cũng dao động.
Tô Cổ gắp một miếng thịt bò quơ quơ trước mặt Tiểu Hồng.
Ba giây sau.
A ô một tiếng.
Tiểu Hồng không thể giữ mình trước thịt, vẫn ăn.
Sau đó, Tô Cổ bón cho nó từng miếng từng miếng.
Nhẹ giọng nói
“Sau này học dùng đũa đi.”
Tiểu Hồng ăn đầy một miệng thịt bò, lúng búng nói
“Ta không học nổi.”
“Nghiêm túc học, sẽ được.”
Hai mắt Tiểu Hồng vẫn nhìn chằm chằm miếng thịt bò, gật đầu lia lịa.
Tô Cổ cũng không biết nó có nghe lọt tai lời này không.
Trời cứ mưa liên miên, thoắt cái đã qua bảy ngày.
Trong một gian phòng ở trạm dịch.
Tuân Cảnh công khai xuất hiện ở khuê phòng của Tô Yên.
Sau đó, nhìn chằm chằm vào mầm hoa mới nhú trong chậu đất.
Nửa ngày sau mới hỏi
“Đây là hoa nàng trồng cho ta sao?”
Tô Yên gật đầu
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
“Ừm.”
Không phải hắn nói muốn nàng cho hắn một chậu hoa sao?
Sao hắn nhìn thấy chậu hoa này lại không có chút cao hứng nào vậy?
Tuân Cảnh duỗi tay sờ sờ hai cái lá non.
Không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nếu tay hắn chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa thôi, cái mầm non kia sẽ bị gẫy luôn.
“Nàng trồng cho bổn vương một cây hoa, nhưng lại trồng cho Âu Dương Du một vườn hoa?? Nàng cảm thấy, ta sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Yên hơi há miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm lại.
Không biết giải thích như thế nào.
Mà Tô Yên không nói lời nào, sắc mặt Tuân Cảnh càng lúc càng không tốt.
Cuối cùng, Tô Yên nói
“Không phải thánh chỉ đã ban xuống rồi sao?”
“Hửm?”
“Hoàng Thượng nói chúng ta chọn ngày thành hôn.”
Vừa nói, Tô Yên lặng lẽ nâng tay đẩy bồn hoa đi chỗ khác.
Vẫn nên để bồn hoa này ra xa một chút, hắn không nhìn thấy liền không kiếm chuyện với nàng.
Chờ khi hoa trong viện nở rồi, hắn muốn làm thế nào cũng được.
Thấy nàng chủ động nhắc tới chuyện này, cảm xúc của Tuân Cảnh tốt hơn một chút.
Duỗi tay ôm lấy nàng.
“Vương phi có phải nên hồi kinh cùng bổn vương không?”
Tô Yên vẫn còn nhớ thương đám hoa kia.
Dò hỏi một câu
“Về sau chúng ta có quay lại đây không?”
Tuân Cảnh vừa nghe Tô Yên nói xong, nụ cười trêи mặt cứng lại.
Hắn vuốt ve vòng eo thon của nàng
“Tới đây làm gì?”
Hắn dừng một chút, lại nói tiếp
“Tính tình của Vương phi mỗi khi trời mưa đều không tốt, đã ghét trời mưa như vậy, còn muốn tới đây làm gì?”
Tô Yên thoáng sửng sốt.
“Sao chàng lại biết?”
Tuân Cảnh hỏi vặn lại
“Bổn vương không nên biết sao?”
“Không phải vậy.”
Bất tri bất giác, Tuân Cảnh ôm chặt lấy Tô Yên vào trong ngực mình..