Xác thật là con người, hai chân cũng biến ra.
Nhưng mà, cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, cô không có mặc quần áo.
Cũng may căn phòng này không có người.
Tô Yên yên lặng nhìn chân mình, lại sờ sờ ngực mình.
Ưm, một con cá Cẩm Lý.
Tiểu Hoa
“Ký chủ, hiện tại chị muốn tiếp thu ký ức sao?”
Tô Yên
“Một con cá cũng có ký ức?”
Ở trong hiểu biết của cô, ký ức cá chỉ có bảy giây.
Tiểu Hoa
“Ách ·······”
Tiểu Hoa vừa bị ký chủ hỏi như vậy liền á khẩu không trả lời được.
Bất quá, so sánh với truyền tống ký ức, Tô Yên cảm thấy, hay là nên tìm quần áo để mặc trước thì hơn.
Cô đứng lên, tầm mắt quét một vòng.
Căn phòng này rất lớn.
Thảm lông dê trải dài, màu sắc trắng đen cách điệu.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn đèn thủy tinh trêи trần.
Tiểu Hoa mở miệng
“Leng keng, căn cứ vào số liệu Tiểu Hoa kiểm tra đo lường được, viên thủy tinh trong đèn kia là thật, giá trị 34 vạn.”
Tô Yên đi đến tủ quần áo trước mặt, mở ra.
Sau đó, từ bên trong cầm một cái áo thun đen, vừa mới mặc trêи người liền nghe được cửa phòng rắc một tiếng lại lần nữa mở ra.
Tô Yên quay đầu lại, cùng thiếu niên đi vào bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên lớn lên rất đẹp.
Không phải âm nhu, không phải tuấn mỹ.
Là bộ dáng thiếu niên thanh xuân tràn đầy sức sống.
Áo thun trắng quần đen mặc trêи người hắn tạo ra một loại cảm giác ngông cuồng, bất khuất kiệt ngạo.
Động tác đang muốn tiến vào của hắn khựng lại.
Nhìn cô gái không biết từ chỗ nào tới đang đứng trước tủ quần áo mình, mày nhíu lại.
Nửa ngày sau mới nói
“Gia sư mới?”
Tô Yên do dự một chút
“A ······”
Một bàn tay cô còn lôi kéo quần ở tủ quần áo hắn.
So sánh với việc trả lời hắn, cô hiện tại càng muốn mặc cái quần này vào trêи người hơn.
Trong đầu, Tiểu Hoa thông báo
“Leng keng, chúc mừng ký chủ gặp được vai ác đại BOSS, Hoắc Từ.”
Tiếp theo, Tiểu Hoa lại một câu
“Ký chủ, mảnh vỡ Chủ Thần ở trêи người hắn.”
Tuy rằng là như thế, Tô Yên vẫn chưa đi qua, mà bàn tay trắng nõn cầm một cái quần, ở đằng kia rối rắm.
Cô rốt cuộc nên làm gì với cái quần này bây giờ?
Hoắc Từ cúi đầu, tầm mắt dừng trêи thảm lông dê màu trắng.
Bể cá trong suốt bị vỡ nát cùng với vệt nước nằm trêи thảm lông dê.
Hướng lên trêи xem, nơi vốn dĩ đặt bể cá, hiện giờ lại là cặp sách của mình.
Hắn nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.
“Này, cô không phải gia sư sao? Còn đứng ở đằng kia làm gì?”
Nói xong, hắn kéo ghế dựa màu đen rồi ngồi xuống.
Trong tay ngay cả một quyển sách giáo khoa cũng không có.
Ánh mắt buông xuống, biếng nhác nói
“Giảng đi.”
Tô Yên vẫn đứng im ở chỗ đó, không có động tác.
Nửa ngày sau, mở miệng
“Muốn học môn nào?”
“Toán học.”
“Chỗ nào không hiểu?”
“Chỗ nào cũng đều không hiểu.”
Tô Yên nhìn bộ đồng phục Đế Đô cao trung ném trêи giường, lại nói
“Lớp mấy?”
“11.”
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
“Phép tính thống kê, xác suất, muốn nghe cái nào trước?”
Cô hỏi nghiêm túc.
Tầm mắt Hoắc Từ nhìn qua.
Giọng nói cô rất êm tai.
Là cái loại thực khiến tai ngứa ngáy, nghe vào liền sẽ không nhịn được suy nghĩ muốn bắt nạt cô ấy.
Đôi mắt hắn đen nhánh sâu kín, nhìn chằm chằm Tô Yên hồi lâu.
Tiểu Hoa cũng không biết vì cái gì mà run lập cập.
“Di ~, ký chủ, chị không cảm thấy bị hắn nhìn liền cảm thấy thực lạnh sao?”
Tô Yên là có chút lạnh.
Chân lạnh.
Lúc trước ngâm mình ở trong nước, hiện giờ ra khỏi nước, đột nhiên tiếp xúc với không khí, chân có chút run run.