Triệu Tường Vi đáp một câu
“Tùy cậu.”
Nói xong, Triệu Tường Vi rời đi.
Tô Yên đi qua phòng 314.
Đẩy cửa, liền nghe được giọng nói con gái ở bên trong
“Soái ca, ở đây có đồ gì uống ngon a, nếu anh không nói rõ ràng, em nào biết được a?”
Sau đó liền nghe giọng Tô Cổ, lãnh lãnh đạm đạm
“Bên trái một chai 3000, bên phải một chai 2000.”
Chỉ nghe bốn năm cô gái cười lên tiếng.
Trong đó người ngữ khí trêu đùa
“Nếu em mua hai bình rượu kia, anh sẽ để em hôn một chút?”
“Sẽ không.”
Đám con gái này chính là ngang nhiên tới tìm Tô Cổ tán tỉnh.
Nghe được hắn cự tuyệt, cứ nghĩ rằng lần bán rượu này sẽ bị hủy.
Bỗng nhiên chỉ thấy một cô gái trong đó móc ra thẻ ngân hàng.
“Hai bình rượu này, tôi mua.”
Tô Cổ không có nhận lấy thẻ, nhìn thoáng cô gái trang điểm đậm kia, mở miệng
“Mời cô xác nhận lại, sau khi mua, chúng tôi sẽ không phụ trách.”
Cô gái kia cười lên tiếng
“Chút tiền ấy không tính cái gì, coi như mua cái việc vui mà thôi.”
Tô Cổ nghe xong, lấy thẻ qua.
Tích tích tích, thực mau liền trả xong.
Tô Cổ
“Mời ngài dùng.”
Nói xong hắn liền cầm khay phải đi.
Cô gái duỗi tay,
“Ai ai ai, soái ca, chẳng lẽ không muốn ngồi xuống uống một chén cùng chúng ta?”
Dứt lười, cô gái vươn chân, giày cao gót màu đỏ cọ chân Tô Cổ, mang theo dụ hoặc.
Ánh mắt Tô Cổ không có bất luận dao động gì, nửa ngày sau mới nói
“Đã quên nói, tôi thích đàn ông.”
Tươi cười trêи mặt cô gái kia cứng lại rồi.
“Cái, cái gì?”
Tô Cổ đi ra ngoài
“Khách hàng, mười ngài dùng.”
Nói xong, hắn nhìn về phía cửa, phát hiện Tô Yên vừa vặn đứng ở chỗ đó.
Tô Cổ sửng sốt, sau đó ra khỏi phòng.
Mới vừa đi ra, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm
“Mẹ nó, một tên gay dám lừa tiền lão nương? Lão nương tìm người tới lộng chết ngươi!!”
Tô Cổ liếc liếc mắt một cái, sau đó lực chú ý liền dừng ở trêи người Tô Yên.
“Làm sao vậy?”
Hắn mở miệng trước.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Không thể không nói, Tô Cổ xác thật rất có khí chất.
Không biết có phải do tu luyện Băng Tâm Quyết hay không, thiếu niên này cho người ta một loại cảm giác cao lãnh không thể tới gần.
Hơn nữa lớn lên đẹp như vậy, luôn là khiến người không nhịn được bắt lấy hắn.
Phỏng chừng cũng là vì nguyên nhân này mới đưa tới không ít người nhớ thương.
Tô Yên nói thẳng
“Tiểu Hồng nói em bán thân, ta đến xem.”
Tô Cổ rũ mắt, tầm mắt rơi xuống con rắn đang quấn quanh cổ tay Tô Yên.
“Là bán rượu.”
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu.
“Ta thấy rồi.”
Nói xong, cô duỗi tay, lấy Tiểu Hồng xuống, sau đó ném cho Tô Cổ.
“Em nuôi nó.”
Tô Cổ cầm đuôi Tiểu Hồng giơ lên, quang hai cái.
Có điểm ghét bỏ.
“Nó thực quấy rầy em kiếm tiền.”
Tô Yên
“Ta không có tiền nuôi nó.”
Trước kia con rắn này đặt ở chỗ nào đều có thể nuôi.
Hiện tại ngày ngày ăn kem ly ăn bánh kem.
Cô làm sao có tiền nuôi?
Đang nói chuyện, có người phục vụ từ căn phòng đối diện đi ra.
Cửa phòng mở ra rồi nhanh chóng khép lại, ẩn ẩn truyền đến tiếng nói chuyện bên trong.
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua phòng 315.
Cô mở miệng
“Đổi chỗ khác nói chuyện.”
Tô Cổ dẫn Tô Yên tới một lối đi nhỏ.
Mới vừa đi qua đi, Tô Cổ mở miệng,
“Chị cần tiền?”
Tô Yên lắc đầu
“Nếu nuôi nó mới cần, nếu không nuôi, liền không cần.”
Tô Cổ
“Em có tiền, nếu chị muốn, có thể nói với em.”