Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1986: Phiên ngoại (Tần Huyên Nhu X An Cảnh Châu) 7




Edit: Tuệ Lâm

Beta: Thanh Hoa

An Cảnh Châu không dám chạm vào tay cô.

Chỉ ôm cô, nhẹ giọng hỏi

" Là ai làm?"

Thanh âm trầm thấp, như ăn phải cả thùng thuốc nổ.

Tần Huyên Nhu nghe những lời này khóc càng lợi hại hơn.

Nước mắt rơi xuống.

Hai mắt đỏ bừng nhìn An Cảnh Châu.

Cô khóc thật lâu.

An Cảnh Châu mặc kệ cô khóc ướt áo mình.

Không biết phải làm sao dỗ cô, bất giác đưa tay xoa nhẹ đầu cô vỗ về. Khiến cho tất cả mọi người trố mắt nhìn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhíu mày, sau đó ôm Tần Huyên Nhu đi ra ngoài.

Bạch Hoành Vũ muốn đuổi theo, lại bị những người ở đây ngăn cản.

Chờ đến khi hắn vất vả thoát khỏi đám người này, mới phát hiện không còn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.

Ở ngõ sau của quán bar.

An Cảnh Châu một tay ôm Tần Huyên Nhu, một tay lau nước mắt cho cô.

Bóng đêm đen nhánh, ánh trăng sáng ngời, xung quanh yên tĩnh.

Chỉ có tiếng khóc của Tần Huyên Nhu.

Giống như trở lại lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ cả người chật vật ngã ở ven tường khóc đến hôn mê.

An Cảnh Châu lái xe tới chỗ đó nhìn rất lâu, chỉ cảm thấy cô gái này thật đúng là biết khóc a.

Lại nghĩ, con gái khóc đều xinh đẹp như vậy sao?

Hiện giờ lại nghe cô khóc, nhưng hắn không còn cảm giác kia nữa, chỉ thấy có điểm hối hận.

Sớm biết rằng nói những lời này sẽ khiến cô thương tâm như vậy, hắn đã không nói rồi.

Không, không đúng.

Hắn nói những lời đó, chính là muốn cô nhanh chóng bày tỏ thái độ với tình cảm của hắn.

Tuy rằng cô lúc nào cũng ôn nhu như chim nhỏ nép vào người.

Nhưng biết cô đối Bạch Hoành Vũ làm ra những việc nhảy lầu, giả vờ té xỉu, không màng đến lúc chuyện này bị thiên hạ bàn tán.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

An Cảnh Châu liền cảm thấy không vui, Tần Huyên Nhu nói chuyện với Bạch Hoành Vũ dịu dàng như thế, mà nói chuyện với mình lại lạnh nhạt như vậy.

Sao cô không dùng mỹ nhân kế, khổ nhục kế lên người hắn?

Cô không phải thích tiền sao?

Hắn mua kim cương cho cô, cô lại chỉ là cười nhẹ một chút rồi cho qua, mỗi lần hôn môi đều là hắn chủ động.

Khiến người khác nhìn vào giống như hắn đang cưỡng bách cô vậy.

Nhẫn kim cương lớn như vậy, cũng chưa đổi lấy một cái hôn chủ động từ cô, dẫn tới An Cảnh Châu càng nhìn cô, càng cảm thấy cô gái này chỉ làm cho có lệ.

Nhưng, hắn lại không nghĩ tới người khác, hắn chính là muốn cô. Giữ lấy thì bất mãn, bỏ đi lại càng không nỡ.

Hai người rơi vào tình huống càng ngày càng căng thẳng.

Mãi đến hôm nay đi lãnh phiếu điểm.

Lại lần nữa gặp Bạch Hoành Vũ.

Nhìn bọn họ ở đằng kia lôi lôi kéo kéo.

Rốt cuộc, mâu thuẫn này hoàn toàn bộc phát.

Chờ Tần Huyên Nhu khóc xong rồi.

Cô lau nước mắt, nhìn hắn.

" Tôi cũng không biết mình đối với anh là cảm giác gì."

Nghe vậy, sắc mặt An Cảnh Châu liền lạnh lẽo.

Không biết đây là cái loại cảm giác gì? Là có ý tứ gì?

Là thẳng thắn ư?

Muốn quay lại với bạn trai cũ??

An Cảnh Châu nghĩ như vậy liền không muốn nghe cô nói tiếp.

Nhưng thấy cô khóc thương tâm như vậy, cũng liền yên lặng, tùy ý để cô nói.

Cô lau nước mắt

"Tôi nghĩ, tôi có thể nghiêm túc cùng anh kết giao một chút."

An Cảnh Châu đứng hình một chút mới hồi thần.

Sau đó không thể nhịn được hạnh phúc mà nở nụ cười.

Lập tức ôm lấy người con gái phía trước, không cho cô nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của mình.

"Cái gì mà nghiêm túc kết giao, chúng ta vốn dĩ phải kết hôn."

Cô gái này, thế nhưng rốt cuộc đối với mình cũng có quan tâm a.

Cô duỗi tay ôm hắn.

Lúc ở quán bar, nghe hắn nói câu kia làm cho cô cảm thấy tim lỡ một nhịp.

Thật giống như, sự bất an kia đã vơi dần, cô đã tìm được nơi yên ổn cho trái tim đã từng tổn thương của mình.