Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1987: Ai da, tang thi 1




Edit: Tuệ Lâm, Kim Ngân

Beta: Thanh Hoa

Cô không còn nghĩ rằng mình sẽ ôm nỗi đau kia đến hết cuộc đời nữa.

Trước đây cô vẫn luôn cho rằng, người có thể cho cô cảm giác an ổn như vậy, chỉ có Bạch Hoành Vũ.

Chỉ là không thể nghĩ đến, người con trai ấy trừ bỏ cho cô bất an, vẫn là bất an.

Lại không ngờ.

Cô lại đột nhiên quyết định nói ra những lời như vậy đối với người mỗi ngày đều cười nhạo, nói móc cô.

Tần Huyên Nhu ngẩng đầu

"Anh nói anh thích tôi, là thật ư?"

An Cảnh Châu không kiên nhẫn ấn người cô xuống, ôm vào lòng.

"Mỗi ngày trôi qua, đều càng thích em hơn."

Nói ra câu như vậy, thật xấu hổ.

Hắn có điểm hối hận.

Tần Huyên Nhu bình tĩnh

" Tôi sẽ thử xem, có thể thích người cao cao tại thượng như anh không?"

Mới vừa rồi, hắn còn cảm thấy vô cùng xấu hổ, giờ lại lập tức hỏi

"Thật sự??"

Tần Huyên Nhu

" Tôi thử xem."

An Cảnh Châu lập tức ngẩng đầu lên

" Cứ thử xem, dù sao, trừ bỏ tôi, em không được thích ai."

Nói xong, An Cảnh Châu vẫn không yên tâm

"Nỗ lực một chút, không được lười biếng, tôi sẽ giám sát em."

Tần Huyên Nhu cúi đầu, đùa nghịch chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt kia.

Cô trước kia chưa từng nhìn kỹ nó..

Hiện giờ thấy chiếc nhẫn này thật là đẹp mắt a.

Ánh trăng tuyệt đẹp, giai nhân gặp gỡ,,gió lạnh thổi qua, tựa hồ giây phút này, không khí lại ấm áp hơn một chút.

········

__THẾ GIỚI 31-KẾT THÚC__

Tô Yên cảm thấy mình hình như đã ngủ thật lâu.

Chờ đến khi mở mắt.

Liền phát hiện xung quanh đã bị tang thi vây chặt.

Có Tang thi đi khập khiễng, cũng có con bởi vì không có hai chân nên bò trên mặt đất.

Ngay lúc này, cô nghe được một tiếng thét chói tai

"Đừng!!"

Sau đó, lại thấy bảy tám tang thi vây xung quanh một góc tường.

Trong chớp mắt, người kia liền bị xâu xé.

Lộc cộc lộc cộc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cái đầu người kia lăn về phía Tô Yên đang đứng.

Mùi máu tươi tanh tưởi lan tràn khắp bốn phía.

Cô ngửi ngửi.

Bỗng nhiên cảm thấy hương vị hình như còn khá tốt.

Tiểu Hoa

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nguyên thân không có bất kì nguyện vọng nào. Nhiệm vụ lần này của chị, tùy thời đều có khả năng thay đổi a. Chị phải cẩn thận..."

Tiểu Hoa nói xong, khụ khụ hai tiếng, sau đó sửa lại lời nói cho thích hợp

" Chị phải cẩn thận, không được đi cắn người."

Tô Yên nghe lời này, trầm mặc.

Cô cúi đầu nhìn tay mình, móng tay rất dài.

Trên đầu cô còn có mấy con ruồi bọ bay quanh vài vòng, dừng lại rồi đậu trên đó.

Đại khái là đã lâu lắm không rửa mặt chải đầu, tóc bù xù không thể tả nổi.

Cả người giống như bị ngâm trong thùng rác.

Cô lại lần nữa dò hỏi Tiểu Hoa

"Không có ký ức?"

Tiểu Hoa

" Ký chủ có thể tiếp nhận ký ức của nguyên thân. Nhưng mà em cảm thấy, ký ức này đối với chị không có trợ giúp gì nhiều."

"Cho ta xem."

" Được, xin chờ trong chốc lát."

Tô Yên nhắm hai mắt lại.

Một phút sau, cô mở to mắt.

Cố nén lại cảm giác dạ dày đang cuộn trào.

Ký ức chỉ có một năm, cô xem một phút cũng đã hiểu rồi.

Ách, chính là, ăn thịt heo sống, ăn cừu sống, ăn sâu, một loạt hành động kinh dị như thế nhưng vẫn còn may mắn a, thân thể này chưa từng ăn nhân loại.

Không phải không muốn ăn.

Mà là bởi vì thân thể này quá yếu, không thể đánh lại nhân loại.

Tô Yên

"Ta là một con tang thi?"

Tiểu Hoa

" Ký chủ thật thông minh nha, chị đoán đúng rồi. Thế giới này không biết vì nguyên do gì mà lại xảy ra rung chuyển, dẫn tới dung hợp với hai thế giới khác tạo ra thế giới mạt thế. Chị phải cẩn thận."

"Có ý gì?"

"Mỗi thế giới đều sẽ có một nam chủ một nữ chủ làm trung tâm chống đỡ cho thế giới tồn tại. Nhưng trong thế giới này, có sáu trung tâm."