Một điều bất ngờ là Diệp Kỳ không nhìn thấy những món ăn tinh xảo xa hoa trên bàn, bữa ăn chỉ gồm bốn món mặn một món canh, vô cùng đơn giản, không khác với gia đình bình thường. Thức ăn trên bàn không quá tỉ mỉ cũng không quá trau chuốt, nhưng lại làm cho Diệp Kỳ nhớ đến một thế giới khác... nơi đó có nhà của cậu. Sau khi cậu đến thế giới này, ăn uống sử dụng không có chỗ nào là không xa hoa, khoảng cách sinh hoạt có thể nói là trời đất xoay vần.
Đúng là đã lâu chưa từng thấy loại món ăn gia đình này. Diệp Kỳ trầm mặc một lúc, rốt cục cũng như ánh mắt mong đợi của Trang Yến mà ngồi xuống, gắp một ít món xào. Thật làm cậu bất ngờ đó là mùi vị cũng không tệ lắm, gần giống với khẩu vị của cậu. Diệp Kỳ gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Diệp Kỳ lại múc cho mình một bát canh trứng cà chua, nhìn Trang Yến: "Làm sao vậy? Không ăn sao?"
Trang Yến ngồi một bên đan tay chống cằm, nhìn vẻ mặt hờ hững của Diệp Kỳ. Khuôn mặt của hai người phụ nữ lóe qua trong đầu hắn, Trang Yến nói: "Kỳ, tôi vừa có được hai tin tức cực thú vị~"
Diệp Kỳ nuốt cơm xuống, nói: "Tin tức gì?"
"Cái thai của Y Nhạc Tâm không phải của tôi."
Diệp Kỳ rũ mắt, có chút không rõ được ý tứ của Trang Yến.
Đối với sự việc xảy ra trên người Y Nhạc Tâm, Trang Yến cũng cảm thấy rất kì quái, hắn nhíu mày nói rằng: "Tôi lén phái người đi điều tra một chút, sau đó phát hiện một chuyện vừa kì lạ vừa thú vị.". ngôn tình hay
"Chuyện gì?"
"Quả thật lần trước Y Nhạc Tâm có dấu hiệu mang thai, xét nghiệm cũng cho thấy đã có con! Nhưng... Sau đó cho dù Y Nhạc Tâm không sinh non cũng không sảy thai thì thân thể cô ta cũng dần dần hư nhược, dấu hiệu của cái thai cũng dần biến mất..."
"..."
"Em nói có phải kì quái hay không?" Trang Yến mang theo ý cười, ngữ khí ngả ngớn, như muốn hỏi Diệp Kỳ có thấy thú vị hay không.
Diệp Kỳ trầm mặc một hồi, ngước mắt nhìn Trang Yến, đáy lòng cậu: "..."
(Trời má, cốt truyện của thế giới này điên rồi à! Người khác tú ân ái bất chấp, thế giới này lại bất chấp làm người ta có thai rồi làm người ta sảy thai!!!) Tiểu cầu không biết từ lúc nào đã phiêu phù lắc lư cạnh bàn, khi nó nghe được lời của Trang Yến thì thất kinh luôn! Tiểu cầu sợ ngây người! Cả viên cầu 'bẹp' một tiếng rớt xuống bàn lăn vài vòng.
Bởi vì thế giới của tuyến BE có nam nữ chính quá mức kì hoa, lúc đầu còn có người nguyện ý thử nghiệm, nhưng đến lúc sau vẫn không tài nào hoàn thành nhiệm vụ thì hết thảy kí chủ đều lâm vào tuyệt vọng. Từ nay về sau, bất cứ hệ thống nào gặp kí chủ mới đều sẽ phổ cập cho kí chủ của mình độ khó của các loại tuyến nhiệm vụ, trong đó tuyến BE tất nhiên sẽ nằm ở độ khó cao nhất, dẫn đến hầu như tất cả mọi người đều biết tuyến BE tuy rằng có mức thưởng rất cao, nhưng căn bản là không thể hoàn thành nhiệm vụ để lấy số điểm thưởng đó được!
Không người nào có thể hoàn thành nhiệm vụ của tuyến BE, không ai muốn chọn truyến BE, vì thế càng không có ai muốn đi thử nghiệm tuyến BE! Dù cho có người muốn đi thử thì sau đó cũng phải chật vật góp đủ điểm để chuyển tuyến nhiệm vụ.
Điều này hình thành chuỗi tuần hoàn ác tính, khiến cho tuyến BE trở thành loại tồn tại đáng sợ phải tránh xa trong mắt các hệ thống và kí chủ. Số liệu công lược tuyến BE trong hệ thống chủ cũng rất ít ỏi! Chi bằng nói căn bản là không có! Chỉ có duy nhất sự tích về một vị nữ kí chủ đã thành công, nhưng cũng chỉ vài dòng, không hề có giá trị tham khảo.
Vì lẽ đó đến giờ tiểu cầu trắng đen mới biết, nguyên lai tuyến thế giới BE... không chỉ là hai nhân vật chính bị khùng... mà bản thân thế giới cũng điên nốt!
Những thế giới khác dù muốn thực hiện nội dung truyện, ngăn cản người khác cắt đứt tuyến thế giới thì cũng sẽ không làm tới cỡ này... làm người ta... không biết phản ứng như nào. Thế giới này làm Hệ thống chấn kinh rồi! Chuyện này thật là bệnh xà tinh mà!
(Đáng sợ, đây chính là 'Ta không sai, thứ sai là thế giới này' trong truyền thuyết à...) Nó lăn trên đất vài vòng, đầu óc choáng váng lẩm bẩm.
"Kỳ!" Trang Yến bất mãn hô, đối với việc Diệp Kỳ thờ ơ không động lòng mà tiếp tục gắp rau biểu thị bất mãn.
Diệp Kỳ tròn mắt nhìn: "Ừm."
"Kỳ, Y Nhạc Tâm không mang thai con của tôi! Tôi thuần khiết mà!" Trang Yến lần thứ hai nghiêm túc làm sáng tỏ.
Diệp Kỳ trầm mặc một hồi, trần thuật sự thật: "Hai chữ 'thuần khiết' này không hợp với anh đâu." Ý trong lời nói là 'anh mà thanh bạch cái gì'.
Trang Yến: "..." Hắn nghẹn không nói nên lời, mặc dù biết Kỳ đang nói sự thực, tế nhưng bị vạch ra trực tiếp như vậy... Chẳng lẽ Kỳ đang ngầm đưa ra ý kiến với mình sao? Mắt Trang Yến sáng lên, nhìn Diệp Kỳ, phía sau như có cái đuôi vung qua vung lại, miệng bảo đảm nói: "Kỳ, trước kia là do tôi chưa gặp em. Hiện tại tôi chỉ thích em mà thôi!"
Diệp Kỳ cắn chiếc đũa im lặng, không hiểu sao Trang Yến tự dưng lại nói câu đó. Nhưng nó cũng không trở ngại việc cậu thay đổi đề tài: "Ngoại trừ Y Nhạc Tâm, còn một tin khác là gì?"
Dù không nghe được câu trả lời của Diệp Kỳ, Trang Yến cũng bình tĩnh lại rất nhanh, sau này còn sẽ ở chung với nhau, sẽ có thêm cơ hội thôi. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, nghĩ đến văn kiện đã xem được mấy ngày trước, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Kỳ, em biết thân phận của Diệp Như Tuyết không?"
Diệp Kỳ trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói: "Biết, Diệp Như Tuyết hẳn là kết quả từ chuyện phong lưu của bác cả của tôi."
"Kỳ, em biết?" Trang Yến khiếp sợ.
Cậu liếc Trang Yến một chút: "Khuôn mặt của Diệp Như Tuyết đủ để chứng minh tất cả. Mà trong số những thân thích của cha tôi, chỉ có nhà bác cả là phù hợp nhất."
"Tại sao lại là bác cả?" Trang Yến hiếu kì hỏi.
"Bác ba tự cho huyết thống của mình là cao quý, nhà mẹ của con riêng của ông ấy cũng phải có thế lực nhất định. Hơn nữa cũng không có tin tức ngầm về con rơi. Đoán chừng là trừ khi thân phận của tình nhân có sự trợ giúp cho bác ba, còn lại đều đã bị giải quyết." Nói cách khác, nếu như Diệp Như Tuyết là con của bác ba thì từ khi chưa được sinh ra đã bị giết. Vì vậy bỏ đi khả năng này.
"Còn bác tư, tuy rằng ông ấy không để ý đến vấn đề con riêng, nhưng vợ ông ấy lại phi thường để ý."
Trang Yến sờ sờ cằm: "Thật sao? Vậy nếu bác cả của em biết được Diệp Như Tuyết là con riêng của mình thì..."
"Sẽ chết... vợ của bác cả có thể cho phép con riêng sống ở nơi khuất tầm mắt, nhưng sẽ không cho phép con riêng tìm tới cửa." Diệp Kỳ hồi tưởng lại vị quý phụ mà cậu chỉ có cơ hội gặp mặt một lần.
"Vậy tôi yên tâm rồi." Trang Yến nở nụ cười.
Diệp Kỳ im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: "Vậy anh định xử lí Y Nhạc Tâm như thế nào?"
Đối với vấn đề của Diệp Kỳ, Trang Yến không chút do dự nghĩ đến mấy biện pháp. Bất luận biện pháp nào đối với người bình thường cũng là một loại dằn vặt. Ai kêu người phụ nữ đó nói bậy là cô ta mang thai trước mặt Kỳ, hại hắn phải nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của mình với Kỳ suốt mấy ngày liền! Thế nhưng ngay khi hắn muốn mở miệng thì lại nhìn thấy đáy mắt của Diệp Kỳ lóe lên vẻ mong đợi.
Mong đợi? Kỳ đang chờ cái gì? Trong đầu Trang Yến vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, lại hồi tưởng nội dung trong tài liệu, rằng Y Nhạc Tâm có quãng thời gian làm hầu gái trong nhà hắn, sau đó bị sa thải. Hắn suy nghĩ một chút, lập tức nhận ra cô ta chính là người mà hắn cho là được Kỳ coi trọng rồi lén lút trục xuất. Cho nên giờ Kỳ lại nhìn trúng cô ta rồi!?
"Sau này tôi sẽ không qua lại với Y Nhạc Tâm nữa." Trang Yến nói, trong lòng lại quyết định âm thầm loại trừ nữ nhân kia!
Sau ba tháng, rốt cục Diệp Kỳ cũng nhận được tin tức từ phía cha cậu. Ông cho rằng cậu nghỉ ngơi như vậy là được rồi, nên trở về tiếp tục huấn luyện để một năm sau có thể tiếp nhận sản nghiệp bên ngoài của tổ chức.
Trong khoảng thời gian ba tháng nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn này, cậu đã thu được đồ vật mà mình muốn. Nữ chính Y Nhạc Tâm biến mất khỏi thành phố này, tuy rằng không biết đi đâu, nhưng cũng không có quan hệ gì với cậu. Chỉ cần nam nữ chính không dính líu tới nhau nữa là được rồi. Còn về tin tức của nữ phụ Diệp Như Tuyết, cậu cũng không chủ động hỏi thăm, thế nhưng từ chỗ của Thất Nhi cũng nghe được một ít. Không ngoài dự đoán, Diệp Như Tuyết lọt vào mắt của bác cả bằng một chiếc lắc tay. Nhưng cô ta không chuẩn bị gì đã không có đầu óc đi tới nhận thân, không nghĩ tới độ nguy hiểm của việc này, kết cục là bị 'mất tích ngoài ý muốn'.
Mà tiểu cầu bên cạnh cậu cũng như phát điên vậy, giống như bị chuyện này kích thích, cả ngày hoảng hoảng hốt hốt!
(QAQ Tui không tin đâu. Rõ ràng kí chủ có làm gì mấy đâu. Sao mà thành công được hay vậy!)
(Trời má như này thì làm sao khuyên kí chủ thay tuyến nhiệm vụ được?)
(Thất Thất à thành công một lần cũng không có nghĩa là lần sau cũng thành công đâu á! Không bằng chúng ta dùng điểm thưởng gấp năm lần của nhiệm vụ lần này để thay tuyến nhiệm vụ đi!)
"..." Ban đầu Diệp Kỳ còn cố gắng giải thích với nó. Sau này nói không nghe thì cậu bơ luôn tiểu cầu trắng đen ngày nào cũng lải nhải.
"Thiếu chủ~" Thất Nhi đi tới, cô hôm nay trang điểm trang nhã, mặc sườn xám họa tiết sứ Thanh Hoa, khí chất thanh nhã hoài cổ, so với bề ngoài yêu diễm lúc trước thì Diệp Kỳ thích cô như bây giờ hơn. Cậu thoáng giãn chân mày, gật đầu đáp lại.
Tầm mắt của Diệp Kỳ bị người khác hấp dẫn, Trang Yến lập tức bất mãn chắn trước mặt cậu.
Diệp Kỳ bóp nhẹ trán: "Anh làm gì vậy?"
"Cô ta có gì tốt mà em nhìn!" Trang Yến hừ nhẹ, cũng không để ý Thất Nhi vẫn còn đứng đó, trực tiếp bình phẩm từ đầu đến chân: "Mũi to môi dày, tóc khô héo như rơm rạ! Vừa nhìn đã thấy mây đen quán đỉnh, chính là vận xui! Còn dùng ánh mắt câu dẫn đàn ông xung quanh! Nhìn qua đã biết không phải là con gái nhà lành!"
Thất Nhi tai thính đứng đó không xa nghe hết toàn bộ không khỏi giật giật khóe miệng. Cô luôn tự nhận là có sắc đẹp vô song vậy mà bây giờ lại bị người chửi bới như vậy, lửa giận trong lòng lập tức thiêu lên ngập trời!
Móng tay với hoa văn đồng dạng cùng màu váy cũng bấm mạnh vào lòng bàn tay. Cô phải không ngừng nói với chính mình, thân phận của người này không thể trêu chọc nổi không thể trêu chọc nổi không thể trêu chọc nổi... không... chọc... nổi aaaaaa!!!! Thế nhưng cô vẫn rất muốn đánh hắn!!!
Diệp Kỳ liếc qua Thất Nhi đang nắm chặt tay cúi thấp đầu, lại nhìn về Trang Yến: "..." Nói con gái nhà người ta như vậy có ổn không? Còn nói ngay trước mặt người ta nữa? Tuy rằng Thất Nhi đúng là không phải con gái nhà lành thật, nhưng mà khuôn mặt cũng không xấu đến mức trả thù xã hội như Trang Yến nói.
"Thất Nhi, cô đi trước, tôi sẽ đến sau." Diệp Kỳ nói.
Thất Nhi đáp một tiếng, trừng Trang Yến một cái mới mang một bụng tức đi đến phi cơ riêng phía xa xa. Chờ đi, chỉ cần có nhiệm vụ ám sát tên đó, cô nhất định sẽ nhận đơn đó với giá rẻ!!!
Thất Nhi vừa đi, Trang Yến vẫn đang hừ lạnh trào phúng lập tức thay đổi sắc mặt, hắn nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Kỳ, nói: "Kỳ, em phải đi thật sao?"
"...Ừm."
"Vậy em..."
"Hả?" Diệp Kỳ nhìn thẳng con ngươi đen của Trang Yến.
"Không có gì..." Trang Yến cúi đầu ủ rũ, ba tháng rồi, hắn vẫn không thể làm Diệp Kỳ mềm lòng. Thời hạn ở đây của Diệp Kỳ đã hết, hắn bây giờ vẫn còn ngôn không chính danh không thuận, có tư cách gì để bắt Diệp Kỳ sau khi đi không được dính líu đến nam nhân hay nữ nhân khác đây? Dù tin tức ngầm mà hắn nhận được cho thấy Diệp Kỳ chưa từng có bạn tình, đời tư phi thường sạch sẽ. Thế nhưng cha của Diệp Kỳ nhất định sẽ không cho phép cậu như vậy. Chờ sau khi Diệp Kỳ trở về, phỏng chừng sẽ thu được rất nhiều 'lễ vật trưởng thành'...
Trước đây hắn còn cho rằng là đàn ông mà, vui đùa một chút cũng không có gì. Thế nhưng hiện tại hắn không cho phép!!! Chỉ cần nghĩ đến việc Diệp Kỳ sẽ chạm vào những người phụ nữ kia, thì hắn... thì tâm tình của hắn nháy mắt trở nên âm u.
Diệp Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tôi cần phải đi." Nói xong, cậu xoay người.
"Kỳ..."
Diệp Kỳ dừng bước, quay đầu lại.
"Trở thành bạn trai của tôi được không?" Trang Yến nhìn Diệp Kỳ.
Diệp Kỳ chớp mắt, trầm mặc. Ngay khi Trang Yến cười khổ, nội tâm đau đớn cho rằng không thể nghe được câu trả lời, Diệp Kỳ gật đầu. Để lại Trang Yến đứng sau lưng sau khi kinh ngạc qua đi thì nhịn không được mừng như điên.
(...) Gay chết tiệt, oán niệm của tiểu cầu trắng đen thổi qua. Nếu nó mà có tay thì chắc chắn muốn bụm mặt. Nhớ lúc đầu nó còn trào phúng kí chủ nhất định cô độc hết đời, kết quả giờ lại có một tên gay theo đuổi kí chủ! QAQ Má nó mặc dù là gay nhưng thật sự có người theo đuổi luôn, không phải nói cả đời đều một mình sao? Đều là lừa người ta! Tên lừa gạt!