Nam Việt Đế Vương

Chương 384: Bạch Đằng Hỗn Nguyên Đại Trận (2)




Cả hai phe Nam Việt quốc lẫn Bắc Minh Đế quốc đều không thu hắn vào quân doanh, ngược lại người này phiêu lưu tự tại.

"Thưa tướng quân, người kia còn không có gia nhập quân doanh!"

Trần Phong la lớn, để Tần Quân khỏe mắt giật giật, hận không thể tại chỗ một chưởng đánh chết hắn.

Vị Tôn Linh cảnh tướng quân kia thản nhiên đáp:

"Hắn không phải quân sĩ Đại Cồ Việt Quốc ta, tự nhiên không thể thu vào. Bằng không nếu hắn là gian tế, từ bên trong phá trận, lúc ấy thì mọi cố gắng đều đổ xuống sông xuống biển!"

Nghe đến đây, cả đám người đều ngơ ngẩn.

Cả 2 phe đều không thu hắn vào dưới trướng, vậy tên Tần Quân này rốt cuộc đến từ đâu?

Tần Quân cười hăng hắc, sau đó liền lách mình vào trong quân doanh, thẳng hướng những mặt lệnh bài kia.

"Khốn khiếp!"

Trần Phong chửi ầm lên, đang định thoát li hàng ngũ để cản hắn thì vị tướng quân kia đã liếc nhìn một cái, khiến hắn không khỏi rùng mình.

"Vị Tôn Linh cảnh này chỉ còn tàn hồn không đầy đủ, nhưng thực lực chỉ sợ so với Dung Linh cảnh cũng không hề kém cạnh!"

Mà Tần Quân bên kia cũng phát ra tiếng kêu thảm, bị một cái trừng mắt này đánh cho bay ra khỏi quân doanh, lăn tròn trên mặt đất mấy vòng mới đứng dậy.

Hiển nhiên trận chiến chưa kết thúc, không kẻ nào có thể chạm đến mấy mặt lệnh bài đang treo cao ở kia.

Trần Phong tại tiền phương chém giết, rốt cục tại thời khắc quyết định đem một tên thống lĩnh chém đầu, để cho Vị Tôn Linh cảnh nọ rất hài lòng.

"Ngươi tên gì?"

"Bẩm tướng quân, ta tên Trần Phong."

Trần Phong khẽ khom người hành lễ.

"Rất tốt, ta đối với ngươi rất hài lòng."

Vị tướng quân nọ vung tay, một mặt lệnh bài cứ thế rơi vào lòng bàn tay Trần Phong.

"Ta ban thưởng cho ngươi, chỉ cần có thể đạt được đủ quân công, tự nhiên sẽ có ban thưởng."

Mà bên kia, vị tướng quân phe Bắc Minh Đế quốc cũng đem một tấm lệnh bài ban thưởng cho Mông Hiết.

Đám người còn lại cũng rục rịch ra tay, sau đó mỗi người đều đạt được một mặt lệnh bài.

Nơi đây lệnh bài có tổng cộng mười mặt, đã có sáu mặt rơi vào tay bọn hắn.

Bốn mặt còn lại, làm sao lấy được?

Trần Phong thu lại Linh lực, chỉ thấy chung quanh vẫn còn vô số Linh giả Tàn hồn lao tới, không khỏi đau đầu.

Giờ chém giết thống lĩnh cũng không thể đạt được lệnh bài, trừ phi có thể lấy đầu tướng quân của kẻ địch, nhưng chuyện này khó hơn lên trời?

Mỗi vị tướng quân lúc còn sống chính là Tôn Linh cảnh cường giả, dù chết đi chỉ còn sót lại một tia tàn hồn Linh lực, nhưng thực lực so ra vẫn ngang bằng Dung Linh cảnh cường giả!

Bọn hắn cùng tiến lên vây công cũng không đủ hắn nhét kẽ răng!

Dung Linh cảnh cường giả, Linh Nhục hợp nhất, Linh hồn cùng thân thể dung hợp, đạt được thành tựu kinh người!

Huyền Linh cảnh chỉ có thể làm thiên tài trẻ tuổi, hoặc là trấn thủ biên cương tướng lĩnh. Nhưng Dung Linh cảnh chính là chủ một phân bộ của Đại thế lực, hoặc bản thân đã có thể khai tông lập phái, rở thành một phương cường giả!

Đột nhiên Lê Thiên Hương sắc mặt khẽ biến, thân thể mềm mại hơi run rẩy một chút.

"Ta biết rồi...không ổn...không ổn."

"Sư tỷ, có chuyện gì sao?"

Nàng trên gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, nói:

"Đây là trận Cao Quỳ, vì dẫn dụ kẻ địch tiến sâu nên cường giả Đại Cồ Việt Quốc đã di chuyển mấy ngọn núi, cho người trấn giữ nhằm hóa mồi nhử để dẫn dụ Nam Hán Cổ triều cường giả vào trận, sau đó mắc câu."

"Mà trong trận ấy, ba ngọn núi, ba vị Tôn giả cùng hơn ba ngàn vị Linh giả, hết thảy chiến tử."

Trần Phong chăm chú nghe theo, dò hỏi:

"Bởi vì...?"

"Có Linh Vương cảnh đỉnh cao, một chưởng đem ba tòa quân doanh xóa đi!"

Mà thời điểm ấy, cách hiện tại chỉ sợ còn có chưa đầy mười phút nữa mà thôi."

Trần Phong nhìn lên bầu trời, trong lòng không khỏi rét lạnh.

Linh Vương cảnh, dù có bị giảm đi phần nhiều uy năng đi nữa cũng mạnh không kém Tôn Linh cảnh cường giả ra tay!

Đủ để đem bọn hắn giết đến mấy trăm lần!

"Làm sao để trốn đi a?"

Trần Phong tròng mắt loạn chuyên mà Đỗ Đức Khôi bên này cũng hiểu ra vấn đề, lập tức trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này đây, ở nơi rất xa.

Một tòa bí cảnh ầm ầm rung động. linh Vương cảnh khí tức theo đó truyền tới, hóa thành cuồn cuộn Linh lực, cách hàng trăm dặm ngưng tụ thành một cái Đại thủ chưởng, chuẩn bị hướng bọn hắn chụp xuống!

Mà ở trong đây, Đinh Bộ Luân lực áp quần hùng, sau ót hiện ra hư ảnh mười hai vị Đồng nhân, vậy mà cùng Thanh Long Giang Tông Nguyễn Đức Hải, Hoàn Kiếm tông Nguyễn Bằng, Thượng Ngàn Thánh Địa Phùng Mỹ Xuân, Trần Hoàng tộc Trần Ái Tiên đánh đến cân xứng!

Thập Nhị Đồng Nhân, Linh hồn phân hóa!

Đinh Bộ Luân tách ra mười hai đạo Linh thể, mười hai đạo Linh thuật bộc phát đem 4 vị thiên tài đồng loạt đánh bay!

"Chuyện gì xảy ra?"

Đinh Bộ Luân ngơ ngẩn, chỉ thấy tòa bí cảnh này đột nhiên đem bọn hắn truyền tống ra ngoài!

Bên trong Linh Hải của hắn, cổ lão Linh hồn kia chậm rãi nổi lên, nói:

"Bí cảnh này là của một vị Linh Vương, hẳn đã chịu lấy kích thích, đem ý chí lúc còn sống của hắn kích phát, hóa thành một kích cuối cùng. Uy năng ngược lại không quá kinh khủng, có thể so sánh với Tôn giả một kích."

"Ngươi cũng không cần chú tâm chuyện này, đem lệnh bài thu về tay là được rồi."

Nói rồi lão nhìn quanh, chỉ thấy trong Linh Hải bí cảnh của Đinh Bộ Luân, gần trăm mặt Lệnh bài chìm nổi, số lượng nhiều đến người ta giận sôi!

Đinh Bộ Luân nhìn đám thiên tài trước mặt, hết thảy đả bại trong tay hắn, cũng không lộ vẻ kiêu ngạo, ngược lại vô cùng thản nhiên, nói:

"Các vị, ta cũng không muốn cùng các vị tranh đấu, chỉ là tình thế cấp bách, ta buộc phải tiến vào được Quốc Học viện, bởi vậy mong chư vị hiểu cho."

Hắn chắp tay ôm quyền, sau đó liền phiêu nhiên rời đi.

"Quá kinh khủng."

Hoàn Kiếm Tông Nguyễn Bằng hai tay run rẩy, Kiếm thế hắn lấy làm tự hào bị Đinh Bộ Luân một đường phá vỡ, bởi tên kia đã lĩnh ngộ ra Ý cảnh!

"Thực lực này, dù là Huyền Linh cảnh thiên tài cũng không thể so sánh!"

Phùng Mỹ Xuân phun ra một ngụm máu tươi, Đinh Bộ Luân cũng không vì nàng là nữ tử mà ra tay nhẹ nhàng, ngược lại cực kì hung mãnh, dù nàng đã tu thành Chân Linh cảnh đỉnh cao, Thượng Ngàn Thánh Địa Tam Thánh Mẫu kinh cũng đã được nàng tu thành cũng không thể chống đỡ nổi!

"Đinh Hoàng tộc đã sớm xuống dốc, nay chỉ còn lại Đinh gia, chỉ còn lại Tông Linh cảnh cường giả trấn thủ, vậy mà vẫn nhảy ra một thiên tài bậc này, thật là khó tin."

Nguyễn Đức Hải thu lại Song đao, khí thế có chút không ổn định. Hắn đối chiến trực diện với Đinh Bộ Luân, Thập nhị Đồng Nhân Trấn Thế Kinh của hắn thật sự tuyệt luân, chỉ sợ đây là một môn Đế kinh hoàn chỉnh, hơn nữa được tên này tu đến cảnh giới cực cao!

Trần Ái Tiên trầm ngâm không nói, lại nghĩ tới thanh niên mình gặp ở Bí cảnh Minh Dương, trong lòng tự nhủ:

"Liệu hắn có thể đối chiến được với Đinh Bộ Luân hay không?"

Lúc này, Trần Phong, Lê Thiên Hương,..sáu người lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Trên đỉnh đầu bọn hắn, mây đen cuồn cuộn, thiên địa Linh khí ngưng tụ thành một bàn tay thật lớn, chuẩn bị một chưởng chụp xuống.

Nếu thật sự như thế, bọn hắn bất kì tên nào cũng không thoát, sẽ bị một chưởng này đánh thành thịt vụn, Linh hồn bị nghiền nát!

"Tế Đại trận!"

Vị tướng quân nọ gầm lên, đột nhiên hàng trăm, ngàn vị Linh giả đồng thời hô lớn.

Linh lực bọn hắn kết tinh, khởi động đại trận, đem cuồn cuộn Thiên địa Linh khí hấp dẫn, ngưng tụ tại trong quân doanh.

Thậm chí có thể thấy được mặt đất rung động dữ dội, mà dòng Giang khí xung quanh cũng đồng thời bị rút đi, thoáng chốc khô quắt lại, sau đó liền biến mất.

Ngay cả Mê Hồn đại trận cũng bị rút sạch Linh khí, tòa đại trận này cứ thế ngừng vận chuyển, đem một đám thiên tài thả đi ra.

"Chuyện gì kia?"

Một tên đệ tử Hoàng Mười Đạo Đình sợ hãi kêu lên, chỉ thấy trên trời hiện ra một cái thủ chưởng khổng lồ, lập tức trốn đi!

Mà đám người Trần Phong cũng được giải thoát, không còn buộc phải chiến đấu, lập tức bọn hắn co giò mà chạy. Chỉ có Tần Quân ánh mắt chớp động, không có vội vàng chạy đi.

Trần Phong nhanh như chớp chú ý điều này, lập tức bảo Lê Thiên Hương rời đi, còn bản thân thì ở lại.

Nàng ta định ngăn cản hắn, nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của Trần Phong cũng không có khuyên bảo nhiều, lập tức rời đi.

Ầm ầm ầm!

Đại thủ chưởng đã ngưng tụ thành, một khắc này liền chụp xuống, vô cùng vô tận uy năng đè nén, tựa như Tôn Linh cảnh cường giả ra tay, đem không gian chấn vỡ!

"Tế trận! Bạch Đằng Hỗn Nguyên Đại Trận!'

Vị tướng quân nọ quát lớn, phía dưới trận pháp bùng nổ, đem trọn tòa quân doanh bao phủ!

Mà Trần Phong liền tế ra Hắc Đỉnh, lập tức chui vào, lại thi triển Âu Lạc Thần thể, toàn thân phủ đầy vảy rồng, lại đem Tiên tộc cánh vây quanh bản thân.

Hắn lại tế ra từng đạo từng đạo Linh phù, liều mạng nuốt lấy Linh đan, Linh lực cuồn cuộn không dứt, đem Linh phù hết thảy kích phát.

Trong số này có không ít là Dung Linh cảnh Linh phù, vậy mà cũng bị hắn kích phát mấy phần uy năng!

Mà bên kia, Tần Quân tế ra từng tầng từng tầng bảo vật, số lượng phải đến gần ba mươi món, mỗi cái vậy mà đều là Chân Linh bảo, bên trong có một đạo Linh thuật hoàn chỉnh, thậm chí có thể tự động kích phát uy năng!

Một chỗ này chung lại, chỉ sợ Huyền Linh cảnh cũng có thể oanh sát thành cặn bã!

Hai người bọn hắn riêng phần mình thi triển ra thủ đoạn bảo mệnh, cố gắng thoát khỏi một kiếp nạn này. Chỉ cần bọn hắn vượt qua được, bốn mặt lệnh bài kia sẽ là của bọn hắn. Không những thế, còn có....

"Hệ thống cảnh báo, nguy hiểm, đề nghị kí chủ mau rời đi!"

"Cảnh báo!"

Hết chương