Nam Việt Đế Vương

Chương 385: Bạch Đằng Hỗn Nguyên Đại Trận




Đại thủ chưởng một chưởng chụp xuống, khổng lồ uy áp theo một kích này truyền tới, cùng tòa Đại trận này đối chiến!

Ầm!

Lập tức ngọn núi sụp xuống vài chục trượng, bốn phía chân núi vỡ nát, để lộ ra bên trong đen nhánh Linh Thiết Linh Khoáng.

Từng cái từng cái Linh văn nhao nhao phá diệt, tiếp đó từng vị Linh giả thân hình bể nát, hóa thành Linh quang phiêu phù trong không trung.

Oành!

Một cái mắt trận vỡ vụn, đem hơn trăm vị Linh giả trong đó nghiền nát sạch sẽ, mà dù cấp bậc Thống lĩnh, lúc còn sống cũng là Dung Linh cảnh cường giả cũng không có chống nổi, nhao nhao nổ tung!

Trần Phong cũng dần cảm giác một cỗ hủy thiên diệt địa uy năng vọt tới, ép lên Hắc Đỉnh, để ngụm Hắc Đỉnh này bị ép xuống mặt đất, còn bản thân hắn thì cũng cảm thấy không thể nào thở nổi.

Tựa như một ngọn núi đè xuống!

Ầm!

Tần Quân quanh thân Linh bảo thi nhau phá diệt, thoáng chốc chỉ còn lại hai mươi món Linh bảo!

"Quá hung mãnh, tuyệt thế hung mãnh!"

Trần Phong thầm nghĩ, phân nửa Linh phù của hắn đã bị hủy diệt! Dù rằng hắn chỉ đón lấy không đến một phần trăm uy năng, nhưng cũng thừa để đánh chết bất cứ Huyền Linh cảnh cường giả rồi!

Vị tướng quân nọ ánh mắt lộ ra sát khí lành lạnh, đột nhiên vươn tay lên, toàn bộ tòa Đại trận theo hắn mà vận chuyển, trực tiếp đối kháng với một chưởng này!

Ầm ầm ầm!

Ngọn núi lại chìm xuống thêm trăm trượng, mà toàn bộ mắt trận nhao nhao bị phá diệt, hàng ngàn vị Linh giả tàn hồn cũng nổ tung, chỉ còn sót lại mỗi vị tướng quân nọ cùng Trần Phong, Tần Quân!

Mà hai người bọn hắn thủ đoạn bảo mệnh cũng hết thảy hóa thành bột mịn, ba mươi món Linh bảo của Tần Quân vỡ nát, Trần Phong Linh phù phá diệt sạch sẽ, uy năng xuyên qua Hắc Đỉnh, đem hắn chấn đến hộc máu!

"Hai người các ngươi, ta sẽ truyền thụ cho các ngươi một phần Bạch Đằng Hỗn Nguyên đại trận, mau chóng học để giữ mạng sống!"

Thoáng chốc vị tướng quân nọ truyền thụ cho bọn hắn, mà Tần Quân bản thân có hệ thống, lập tức đem tòa trận pháp này học được, liền cảm thấy bản thân cùng đại trận tương dung, áp lực giảm mạnh!

Mà Trần Phong không có giống hắn, dù có Thuận Thiên Kiếm ý cũng khó nhất thời nửa khắc thông hiểu, chỉ miễn cưỡng dung nhập vào đại trận, giảm bớt mấy phần áp lực.

Oành!

Rốt cục đại thủ chưởng ngừng lại, phân giải thành vô số Linh khí, mà vị Tôn giả kia thân hình cũng nổ tung, kèm theo đó Đại trận ngừng vận chuyển!

Trần Phong từ trong Hắc Đỉnh lăn ra, miệng nôn từng ngụm máu tươi, bị trọng thương.

Mà Tần Quân thì dễ chịu hơn không ít, nhưng cũng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái xanh lên.

Phía trước bọn hắn, bốn mặt lệnh bài chìm nổi, tản ra từng đợt Linh quang sáng chói.

Tần Quân khẽ mỉm cười, đột nhiên vươn tay, hướng Trần Phong công tới!

"Mẹ nó chứ!"

Trần Phong bị trọng thương, thực lực sót lại không còn mấy, liền tế lên Hắc Đỉnh, đón lấy Linh thuật của gã. Chỉ thấy Hắc Đỉnh bị chấn động dữ dội, công kích của Tần Quân vậy mà vẫn còn uy năng vô cùng.

"Nếu ngươi từ bỏ mấy mặt lệnh bài này, ta ngược lại sẽ tha ngươi một lần."

Tần Quân khẽ mỉm cười, năm ngón tay chụp xuống, hóa thành Long trảo, một kích đem Hắc Đỉnh đánh bay!

"Hắc, ngươi ngược lại nghĩ rất hay!"

Trần Phong cười gằn, bất chấp bại lộ bí mật, lập tức Âu Lạc Thần thể mở ra, hóa thành hình thái Tiên Long, một kích đem Tần Quân đánh bay!

Một thoáng sau hắn liền khôi phục lại thân thể bình thường, dưới chân khẽ đạp, Bạch Đằng Hỗn Nguyên đại trận theo hắn vận chuyển, lập tức đem Tần Quân vây khốn!

Bạch Đằng Hỗn Nguyên Đại trận ở đây chỉ là một cái mắt trận, không phải toàn bộ, hơn nữa còn tổn hại nghiêm trọng, bởi vậy Trần Phong miễn cưỡng thúc dục một chút, nhưng cũng đủ để cầm chân Tần Quân rồi!

Hắn nhanh như cắt vọt tới bốn mặt lệnh bài, ống tay áo khẽ rung, tức thì một cỗ hấp lực vọt ra, kéo toàn bộ lệnh bài vào tay.

"Đi!"

Hắn lập tức trốn đi, mà Tần Quân lúc này sắc mặt âm trầm vô cùng, đem Bạch Đằng Hỗn Nguyên đại trận ngừng vận chuyển, đột nhiên lại rùng mình mấy cái.

"Hệ thống cảnh báo, tòa Sát trận này đã bị tỉnh lại, ký chủ mau rời đi!"

Tòa Đại trận này sắp bị tỉnh lại?

Tần Quân sắc mặt đại biến, lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy, tốc độ còn muốn nhanh hơn Trần Phong vài phần!

"Tòa này chính là Đế cấp đại trận, theo thông tin từ hệ thống, Nam Hán Cổ Triều Linh Hoàng cảnh đã bị luyện chết tại đây, chôn cùng hắn còn có mấy vạn Linh giả cùng ba vị Linh Vương!"

Gã đạp gió mà đi, tốc độ nhanh đến chí cực, thoáng chốc đã rời khỏi ngọn núi này!

Mà Trần Phong cũng nhận được Đông Sơn cảnh báo, lập tức co giò chạy, thoáng chốc đã gặp Lê Thiên Hương đang tại đứng chờ, lập tức không nói nhiều, một tay vòng qua eo nàng, thân hình như một tia sét phóng đi, để lại từng đạo tàn ảnh!

"Ngươi!"

Lê Thiên Hương áp mình trong lòng hắn, sắc mặt thoáng lạnh xuống, nhưng Trần Phong lập tức nói:

"Sư tỷ, nơi đây sắp biến thành Sát giới, chúng ta cần phải trốn ngay!"

Nói rồi sau lưng hắn mọc ra một đôi Tiên tộc Tiên dực, khẽ vỗ nhẹ, lập tức tốc độ đạt đến tình trạng không thể tin nổi, so sánh ra còn nhanh hơn Huyền Linh cảnh đỉnh cao cường giả!

Ầm ầm!

Lúc này, tàn hồn Linh giả Nam Hán Cổ Triều xuất hiện, mà ở trung tâm, Hoàng tọa hiện ra, một vị Linh Hoàng cảnh ngự trị tại đây, sau đầu hắn, từng tòa Bí cảnh hình thành hình chiếu in dấu vào hư không. Bí cảnh của hắn vô cùng rộng lớn, tựa như một tòa Tiểu Thế giới, bên trong thậm chí thấy tinh thần nhật nguyệt.

Linh Hoàng cảnh Nam Hán Cổ triều, Lưu Hoằng Tháo.

Hắn sắc mặt hờ hững, lặp lại những hành động từ ngàn, vạn năm trước, đem toàn bộ Nam Hán Cổ triều cường giả tiến vào đoạn sông này. Hắn đã chết, chết cùng ngàn vạn cường giả Nam Hán Cổ Triều, thậm chí hắn chết còn rất thảm, không như những Linh giả khác bảo tồn được tàn hồn, mà hắn chỉ còn là ý chí, hình chiếu còn sót lại mà thôi.

Đúng lúc này, mực nước Bạch Đằng Giang hạ xuống, lộ ra bên dưới từng cây từng cây Linh trụ, tản mát ra trầm trọng nặng nề Linh áp.

"Nguy rồi!"

Một vị Linh Vương quát lên, khom người nói:

"Chủ tướng, chúng ta rơi vào Đại trận của kẻ địch rồi."

Lưu Hoằng Tháo sắc mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, cười trừ:

"Tiếp tục cho đại quân tiến vào, kết trận. Ta muốn thử xem cái tiểu quốc này thì có trận pháp đến cỡ nào!"

Nói rồi hắn vươn tay ra, Linh Hoàng cảnh chi uy hiển lộ, nhưng rất nhanh sắc mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

"Không thể nào!"

"Sao lại không thể?"

Trong hư không, hàng ngàn hàng vạn Linh giả nâng lấy một vị Đế Hoàng bước đến.

"Tiền Ngô Hoàng!"

Lúc này, có mấy tên thiên tài đồng loạt kêu lên, nước mắt chảy dài, trong lòng bọn hắn rực cháy lên nhiệt huyết vô cùng!

Bọn hắn chính là Ngô tộc, là dòng chính của Tiền Ngô Hoàng!

Nhưng gia tộc này đã sớm xuống dốc, ở Nam Việt quốc chỉ có thể xem là thế lực nhị lưu, nhưng các thế lực vẫn mười phần xem trọng bọn hắn.

Bọn hắn thời đại kia luyện ra Đế bảo, Bạch Đằng Hỗn Nguyên Thiên Trụ vẫn còn tại, tuy nhiên chỉ thu về được số năm trăm cây Thiên trụ nên đây chỉ là Đế bảo không hoàn chỉnh. Tuy nhiên uy năng vẫn sánh ngang với Hoàng cấp đỉnh cao Linh bảo.

Khác với bọn hắn, Đinh tộc Đinh Tiên Hoàng cùng dòng chính sớm đã bị kẻ xấu ám toán, chết ở sâu trong Bát trọng hư không, Đinh Tộc nhiều đời tìm kiếm nhưng vẫn như cũ tìm không thấy vị này Thái Tổ, để cho gia tộc lụn bại! Hắn Đế kinh cùng Đế bảo cũng thất lạc đi, không còn Đế bảo trấn áp số mệnh, gia tộc này dần dần suy tàn, không còn là Đại thế lực tại Nam Việt quốc.

Mà Ngô Hoàng thì chết già, được các đời con cháu tế tự, truyền thừa vẫn như cũ còn tại, để cho Ngô tộc vững thế không ngã.

Tiền Ngô Hoàng bên cạnh cũng có mấy vị Linh Vương cảnh cường giả, đồng loạt mở ra khí thế. Dù bọn hắn chỉ là hình chiếu của bản thân in dấu vào mảnh không gian này thì vẫn có uy thế không tưởng tượng nổi!

Bạch Đằng Hỗn Nguyên Đại trận vận chuyển, theo đó mực nước Bạch Đằng Giang càng hạ thấp, đem đoàn chiến thuyền Nam Hán Cổ Triều cản lại, mà Vạn Thiên Mê Hồn Đại trận cũng mở ra, đem toàn bộ bọn chúng vây lấy!

Từng cây Đồng Trụ rực sáng, Linh văn từng cái từng cái thắp lên, tiếp đó một tòa Đế cấp Đại trận vận chuyển!

Lưu Hoằng Tháo quát lớn, Linh Hoàng chi uy tách ra, kéo theo mấy chục vạn cường giả Nam Hán Cổ triều kết thành Đại trận, cũng là một môn Đế cấp Đại trận, nhưng đã quá muộn!

Chỉ thấy xoẹt một tiếng, một tên Linh giả Huyễn Linh cảnh hét thảm, thân thể tựa như đón chịu lấy dòng dòng lũ lũ Linh áp truyền tới, đem thân thể hắn xé ra!

Tiếp đó vô số cường giả Nam Hán Cổ triều bị nghiền nát, hóa thành tinh quang đầy trời!

Mà Linh giả Đại Cồ Việt Quốc thừa cơ đánh ra, để cho kẻ địch một đường vỡ trận, không biết bao nhiêu cường giả tử trận!

"Hung mãnh, quá hung mãnh!"

Trần Phong lẩm bẩm, từ xa nhìn lại tòa Đại trận mênh mông cuồn cuộn này, dù đây là hình chiếu từ ngàn vạn năm trước, đến nay vẫn để lại ấn tượng thật sâu!

Mà các thiên tài Nam Hán Cổ Môn thì sắc mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ, một màn này thật sự để bọn hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã!

Mà lúc này, Tiền Ngô Hoàng hờ hững bước lên, lạnh nhạt nói:

"Để ta tiễn ngươi một đoạn đường. Lúc trở về Nam Hán Cổ triều, nhớ nói với các ngươi Nam Hán Đế, chớ xâm lược Vạn Xuân quốc chúng ta" *

Nói rồi tòa Bạch Đằng Hỗn Nguyên Đại trận uy năng kéo lên cực hạn, đem Đại trận của Nam Hán Cổ triều xé tan thành từng mảnh, mà vô số Linh giả cũng vì thế mà chôn vùi bên trong tòa Đại trận này!

Từng tòa lâu thuyền đại hạm bị Đồng trụ xuyên thủng, bên trong trận văn Linh văn hết thảy bị nghiền nát, tựa như có một dòng lũ cuồn cuộn quét qua, cuốn trôi hết thảy.

Hết chương

Tác nhầm, thời gì này phải là Vạn Xuân Quốc, mong độc giả thông cảm