Nắng Nhạt Lưng Trời

Chương 10: Nỗi nhớ đóng băng




Cơn mưa tạnh hẳn, mặt đường đọng vài vũng nước nhỏ. Không khí mát mẻ, dễ chịu, lũ trẻ thích thú kéo nhau ra nghịch nước.

Ngạn Thư còn ngồi trong xe, cô không biết mình đã đi khắp các nơi nào nữa. Chuyện có vẻ nghiêm trọng. Chẳng lẽ, cô nên báo cảnh sát sao?

Jim ngồi bên cạnh, anh ta bấm điện thoại suốt. Tình hình chưa lạc quan chút nào. Hai người họ đang mất phương hướng. Mặc dù Ngạn Thư định bụng rằng Mạn Kỳ không phải bị ai đó bắt cóc, nhưng cứ nghĩ đến tình huống xấu nhất, cô bất an tột độ.

Reng! Reng! Reng!

Màn hình sáng lên, là trợ lý gọi. Ngạn Thư rối rít cầm điện thoại. Bên kia đầu dây, giọng trợ lý rất ngập ngừng, lo lắng.

- Sao rồi?

Jim sốt sắng hỏi, Ngạn Thư đành cúp máy. Cô lái xe đến công ty ngay sau đó.

Câu chuyện hình như đang đi quá xa. Ngạn Thư bắt đầu hiểu mức độ trầm trọng của vấn đề. Rõ ràng chính cô đã để một mình anh ấy lo liệu tất cả. Bao phiền muộn đắng cay đều ôm trong lòng. Cuối cùng, nỗi nhớ nhung xuất hiện. Nó bào mòn tâm trí cô một cách không lối thoát.

Chẳng bình yên chút nào. Chiếc ô tô vừa đậu vào bãi đỗ xe, cô thấy hàng loạt ký giả vây kín sảnh lớn. Trợ lý rón rén chạy ra đón, Ngạn Thư căng thẳng nhìn anh ta.

- Tình hình sao rồi?

Trợ lý ấp úng, chưa biết nói thế nào. Jim đẩy cửa bước tới, lúc này một phóng viên đã nhìn thấy họ.

- Em xin lỗi, chị có đọc báo chưa ạ? Chuyện là...

Ngạn Thư rất mệt mỏi khi nghe điều đó. Thật sự, cô ngoài việc ngóng tin Mạn Kỳ, chẳng tâm trí đâu để ý thứ khác.

Một phóng viên vừa thấy họ gần bãi đỗ, thật nhanh chóng, ký giả bủa vây đến nghẹt thở. Trợ lý thảng thốt, đúng ra anh ta không nên gọi Ngạn Thư tới. Hối hận muộn màng, phóng viên chụp ảnh liên tục. Họ đưa hàng loạt câu hỏi kích động Ngạn Thư.

- Cô Lý, nghe nói cô và tổng giám đốc Vũ sắp chia tay? Cô phát biểu vài câu nhé!

- Xin lỗi! Chúng tôi vẫn ổn. Hẹn các vị khi khác nhé! - Ngạn Thư cố kiểm soát tâm trạng. Jim ái ngại nhìn cô. Anh ta không biết nên làm gì giúp em họ cả.

- Có phải cô là tiểu tam chen vào chuyện tình của tổng giám đốc không? Vì cô muốn đổi đời nên tiếp cận anh ta?

- Các người nói gì thế? - Trợ lý giận dữ la lên nhưng Ngạn Thư vội can ngăn.

- Sự thật là vậy đúng không? Là cô cố tình làm thế?

Phóng viên vẫn tiếp tục, Jim có vẻ nhịn không nổi lời cáo buộc kia. Anh ta bức xúc nói:

- Đây là xúc phạm người khác nhé! Các anh muốn gặp cảnh sát à?

Chẳng sợ lời đe dọa, nhóm săn ảnh thay phiên nhau chụp. Bảo vệ hơn mười người xuất hiện. Trợ lý mừng thầm vì sắp được giải vây. Các phóng viên dè chừng chưa hỏi tiếp thì...

- Ối!!!

Ngạn Thư ngây người, cô đang hứng trọn xô nước vào mặt. Trợ lý sửng sốt ôm lấy miệng trong khi Jim trừng mắt nhìn em họ ướt sũng khắp người. Thứ nước vừa bẩn vừa hôi, Ngạn Thư chết lặng trước bao ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Họ cười nhạo cô, những ánh mắt đó biểu lộ như thế. Cảm giác tổn thương vô cùng. Lúc cô cần anh nhất, lúc cô muốn ai đó chở che nhưng...

Tất cả còn lại là khoảng lặng cô đơn.

Là cô tự đẩy anh ra khỏi vòng tay mình.

Mạn Kỳ, em xin lỗi...

Ngạn Thư cắn chặt môi, chẳng muốn ai thấy vẻ mặt này. Cô đẩy đám người rồi chạy vụt đi.

- Chị!

Trợ lý và Jim gọi to. Họ lách qua phóng viên để đuổi theo cô. Bên kia góc tường khuất, Mễ Lạc ung dung đưa xấp tiền cho kẻ tạt xô nước lúc nãy. Cô ta thản nhiên rảo bước vào sảnh lớn như không hề có chuyện gì.

...

Giọt nước vô tình rơi xuống đất từ mái tóc ướt, nó tạo thành những chấm tròn dưới nền xi măng. Bộ trang phục ướt át, Ngạn Thư không quan tâm bao cái nhìn ái ngại xung quanh. Cô vẫn ngồi đấy, nơi công viên mà chồng cô thơ thẩn suốt bao ngày.

Nắng chiều nhàn nhạt, chiếc bóng cô ngả sang bên. Đôi mắt bồ câu buồn ủ rũ. Chút luyến lưu mùa tử đằng còn đấy, âm điệu ngọt ngào say đắm trái tim yêu. Sự nhớ thương bỗng mong manh như cánh hoa ngoài ấy. Bay khắp đất trời, chan chứa nỗi niềm riêng.

Trời đẹp thật.

Nó mênh mông mà huyền diệu biết bao...

Giá như em biết anh cô đơn nơi này. Giá như em hiểu được hai chữ bao dung...

Cơ hội còn đó, chỉ là em chợt thấy mình quá yếu đuối anh à...

Reng! Reng! Reng!

Chuông điện thoại reo lên, Ngạn Thư nhìn lướt sang. Cuộc gọi từ tổng đài. Do dự một lúc, cô ấn nút nghe.

Xin chào quý khách! Quý khách đang nghe chương trình Gửi trọn trái tim yêu của VNO. Mang tình yêu đong đầy dành cho người quan trọng nhất. Hãy lắng nghe để cảm nhận con tim rung động nhé!

Gửi bà xã.

Cũng quá lâu để đi ngắm tử đằng nở hoa, anh không biết bao giờ em lại mở lòng cho anh nắm tay thêm lần nữa.

Tháng ba mùa hoa khoe sắc. Con đường xưa em đi rợp bóng hàng tử đằng. Anh nhớ mãi nụ cười đầu tiên em dành cho anh. Tình yêu ban đầu sao bình yên đến lạ.

Cô gái ngây thơ, hồn nhiên lạc bước vào đời anh như phép tiên màu nhiệm. Em cho anh cảm giác được là chính mình, được tự do và làm điều mình thích.

Cảm ơn em luôn âm thầm giúp đỡ anh bao năm qua.

Cảm ơn vì em đã chịu nắm lấy tay anh ngày đó.

Và cảm ơn vì em đã yêu anh.

Cảm ơn em vì tất cả. Bà xã ơi, sinh nhật vui vẻ!

Mãi yêu em!

Giọt nước mắt đong đầy trên khóe, đôi môi đè nén cơn xúc động dâng trào. Ngạn Thư ngước mặt lên nhìn áng mây xa thẳm phía chân trời vô định. Tia sáng nhạt nhòa ấy vẽ ra giấc mơ buồn trong hoài niệm cũ. Đàn chim không mỏi cánh, cứ mải miết bay đi. Không gian bao la đắm mình vào đáy mắt.

Cô khóc...

Phải, chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh yêu cô đến như vậy.

Giây phút bướng bỉnh dại khờ, em trót làm anh tổn thương, làm anh khổ sở. Thế giới rộng lớn như thế, vậy mà em lại gặp anh. Thế giới nhỏ bé đến vậy, cuối cùng em đánh mất anh.

Trên đời này có điều gì là chắc chắn chứ. Ta thậm chí có thể vấp ngã khi đang đi. Vậy thì không lý do gì để ta phải lựa chọn không hạnh phúc vì sợ tương lai bất hạnh cả.

Mạn Kỳ, em phải làm sao để đến được bên anh?