Nắng Nhạt Lưng Trời

Chương 9: Chạm vào nỗi nhớ




Nắng trưa gay gắt, bầu trời xanh ngắt chẳng gợn chút mây. Ngạn Thư mồ hôi nhễ nhại, cô lái xe quanh các địa điểm anh hay lui tới.

Lâu rồi trợ lý chưa gọi điện, lẽ nào Mạn Kỳ không đến công ty làm việc. Anh ấy có thể đi đâu chứ?

Càng nghĩ càng rối, Ngạn Thư xuống xe. Cô đi quanh quẩn khu công viên, ít nhất nó làm cô bình tĩnh hơn.

Mạn Kỳ đâu thể biến mất như vậy được. Anh ấy đã trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, có trách nhiệm. Nhất định xảy ra chuyện gì rồi!

Cô sốt ruột không sao chịu nổi. Cứ nhớ từng lời anh nói, từng đêm anh buồn trong chăn đơn gối chiếc. Bản thân cô hối hận vô cùng. Giọt nước mắt lăn dài trên má, Ngạn Thư ôm đầu khóc nức nở.

- Em sao vậy?

Giọng nói trầm ấm của Jim bên tai, cô giật mình lau vội nước mắt. Jim vừa đi đâu đó, anh ta xách chiếc cặp da đen bóng.

- Em...em đang tìm Mạn Kỳ! Phải rồi, anh có gặp chồng em không?

Câu hỏi có vẻ khá hài hước. Hình như hai vợ chồng luôn mang suy nghĩ rằng anh chàng Jim sẽ có mặt như một vị cứu tinh cạnh họ. Jim chẳng biết biểu lộ nét mặt thế nào cho hợp lý cả.

- À...anh không...nhưng...

Ngạn Thư thất vọng thật sự. Hình như Jim dần hiểu ra vấn đề khi cô trút hết nỗi buồn qua làn nước mắt. Một gã anh họ thì giúp gì cho cô em tìm chồng, trong khi bản thân anh ta thì...

- Thôi nào, chúng ta nên bắt đầu từ công ty. Biết đâu, Mạn Kỳ đã đến đó! - Jim cố trấn an cô.

- Em đợi lâu rồi nhưng trợ lý chưa gọi điện. Anh ấy đi đâu được chứ? Điện thoại hoàn toàn mất liên lạc.

Ngạn Thư rối rắm, cô đang mất phương hướng. Jim khuyên thế nào cũng chẳng được.

- Mạn Kỳ không phải đứa trẻ. Cậu ấy tự lo được mà. Em bình tĩnh lại đi! - Jim vỗ vai cô xoa xoa. Anh chàng sắp hết cách rồi.

- Không, Jim! Vấn đề ở chỗ anh ấy đã rời khỏi bệnh viện khi chưa có kết quả từ bác sĩ. Em làm sao thấy ổn đây!

Jim chau mày nghĩ ngợi. Chợt anh bảo Ngạn Thư:

- Anh chưa chắc nhưng có một nơi chồng em hay xuất hiện!

Ngạn Thư lộ lên tia hy vọng. Cô khẩn trương theo lối Jim mách bảo. Họ chẳng mấy chốc có mặt tại công viên anh thường lui tới.

Mặt hồ yên tĩnh, giữa trưa oi ả, một số ít người ngồi hóng mát dưới các gốc cây to. Jim cùng Ngạn Thư đảo mắt nhìn quanh. Họ chia nhau ra tìm khắp bờ hồ.

Tất nhiên, Ngạn Thư thừa hiểu chồng mình đâu phải trẻ con mà đi trốn như vậy. Cô tự hỏi mình có lo thái quá không. Dù sao, anh ấy khiến cô rơi vào trạng thái tệ thế này. Thật sự, cảm giác cứ như ngồi trên đống lửa.

Kìa?

Ngạn Thư giật mình, cô trông gã vừa thấp thoáng trước mặt. Một kẻ lông bông khoác trên người chiếc áo của...chồng cô!

Chẳng sai khác được! Chiếc áo đó chính tay cô may cho Mạn Kỳ mà. Sao gã đó lại mặc nó?

Ngạn Thư hoang mang, cô vội đi theo hắn ta. Jim thấy thế cũng chưa hiểu lắm nhưng cứ bám sát.

- Sao vậy?

- Khẽ thôi...

Cô ra hiệu giữ im lặng, cả hai lần mò sau lưng tên lạ lùng kia. Phút chốc, họ dẫn lối đến bãi đất trống, túp lều chắp vá, xập xệ. Có cả một đám nhóc con đang nô đùa. Hình như là khu nhà ổ chuột.

Người đàn ông đó ngồi xuống trước cái chòi rách nát. Kế bên là chiếc xe gắn máy trông khá buồn cười. Lũ trẻ chạy nhảy xung quanh, người lớn có vẻ bận rộn phơi các loại hạt gì đó giống như ngũ cốc.

- Nghe này Jim, tên đó đang mặc áo chồng em. Em không nghĩ chuyện này đơn giản đâu!

Jim nhướng mày. Dĩ nhiên, anh ta còn ngỡ nghe nhầm. Chẳng lẽ, Mạn Kỳ bị bắt cóc à? Bao suy nghĩ bộc phát trong đầu, Jim giục Ngạn Thư.

- Báo cảnh sát đi!

- Chờ đã, chúng ta còn chưa nắm được tình hình mà!

Cô bỗng trở nên bình tĩnh, khác hẳn vẻ luống cuống từ Jim. Hoàn cảnh hơi đảo ngược chút, Jim sốt sắng không yên. Người đàn ông kia hết nằm rồi lại ngồi. Mãi lúc sau, hắn lồm cồm đứng dậy đi...vệ sinh!

- Để anh!

Jim ra dấu, anh ta tiến sát gã đó. Thật nhanh, hai tay hắn bị khóa chặt ra sau. Ngạn Thư vào hỗ trợ, họ khiến gã lông bông kia dở khóc dở cười. Hắn còn chưa kịp kéo khóa quần đã bị tấn công. Ngạn Thư không dám nhìn, cứ quay mặt chỗ khác.

- Này, các người làm gì thế? Này!

- Im mồm! - Jim gí chiếc chìa khóa sau gáy hắn. Gã trai khờ hết dám động đậy. Mặt hắn mếu máo như muốn ăn vạ. Ngạn Thư cố nhịn cười vì chẳng biết nên biểu lộ cảm xúc gì trên mặt cả.

Màn tra hỏi giống phim hình sự. Chí ít thì có thể xem như vậy. Jim bỗng trở nên khác lạ, ra dáng đàn ông lắm. Ngạn Thư suýt nhìn nhầm.

- Anh lấy chiếc áo này ở đâu? Nói đi, chúng tôi sẽ không làm khó!

- Gì chứ? - Hắn nhăn nhó, chống chế.

Jim ra vẻ nghiêm trọng hóa vấn đề, tên kia cuối cùng mới chịu nhận.

- Xin lỗi, tôi chỉ tiện tay lấy thôi! Các người làm ơn!

Bộ dạng van nài khá bi hài, hai người họ đành kiên nhẫn hỏi:

- Anh lấy ở đâu? Nói mau!

Ngạn Thư nóng lòng, cô cố bình tâm để biến câu chuyện này về điểm ban đầu. Nó đã đi quá xa, ngoài tầm kiểm soát.

Theo lời gã đó, họ chạy đến con đường gần cao tốc, hướng thẳng ra biển. Ngạn Thư dồn hết bao hy vọng vào kẻ chẳng quen biết kia. Rồi thì...biển nằm đó nhưng người không thấy đâu.

Cô lặng yên nhìn mặt nước cuồn cuộn dưới chân. Từng mảng trời xanh mây trắng phía xa mờ. Cánh hải âu lượn lờ trước mặt. Niềm hy vọng dâng trào trên đôi mắt đại dương.

Tiếng da diết, yêu thương nơi trái tim bé nhỏ. Ru giấc mơ buồn quanh giọt lệ thời gian. Những gì đã qua sao lấy lại được, cô thấy và cô cứ bám víu sự mong đợi cuối cùng.

Chỉ là ta quá yêu nhau...

Chỉ là em không chạm vào nỗi nhớ trong trái tim anh...

Có biết chăng nụ hoa chưa hé nở, ánh mặt trời ôm trọn mãi vòng tay.

Mạn Kỳ! Anh đang ở đâu?