Quan trọng là anh vậy mà dám chơi trần! Khương Ý sợ đến nỗi to tiếng:
“Đồ khốn! Tôi bảo anh đeo bao mà! Cho dù là ngày an toàn thì cũng phải đeo chứ!”
“Tôi sẽ bắn ra bên ngoài.” Tần Thanh Tiêu cảm thụ sự ấm áp và trơn ướt bên trong, sung sướng đến nỗi híp cả mắt lại. Anh chờ ngày này lâu rồi, mãi mới có thể dụ cô vào tròng, kiên nhẫn của anh đều bị cô mài mòn hết rồi.
“Bắn bên ngoài cũng không được, nếu xui xẻo sẽ có thai đấy!” Khương Ý sợ hãi đánh bộp bộp vào vai anh: “Rút ra, nhanh lên!”
Tần Thanh Tiêu bắt bẻ lời cô:
“Sao lại xui xẻo? Có thai là may mắn mới đúng.“
Người khác muốn có con của anh còn không được, cô dám chê bai anh? Rốt cuộc anh thua Hoàng Cảnh Hiên chỗ nào chứ? Anh tự thấy từ thân phận, địa vị, nhan sắc đều vượt trội hơn rất nhiều. Có thua, thì cũng chỉ là thua về mặt tình cảm với cô.
“Chỉ đối với những cặp vợ chồng muốn có con mà thôi, tôi và anh không giống, không được!” Khương Ý nói xong dùng sức khép mông: “Đi ra ngoài, hoặc là tôi sẽ kẹp gãy cây gậy của anh đó, có tin không hả?”
“Không tin. A…”
Tần Thanh Tiêu vừa nói xong liền bị cô ép chặt đến nỗi có chút đau, anh dùng sức bóp lấy bờ mông cô, bóp thật mạnh rồi quát:
“Mau thả nó ra, em muốn làm gì?”
“Tôi không muốn có thai đâu!” Khương Ý cảnh cáo: “Nói lần cuối, có rút ra hay không hả?”
“Tôi cũng chưa có ý định để em mang thai, chẳng phải hôm nay là ngày an toàn của em à?”
Khương Ý thấy Tần Thanh Tiêu cố chấp như vậy thì tức giận thật, cô khép chặt mông, hoa huyệt liều mạng cắn lấy cự căn của người đàn ông. Cô nói:
“Không đeo bao thì không cho anh làm!”
“Em dám? Khốn thật, nếu có thai thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Tần Thanh Tiêu cũng nhất quyết không chịu thua, dù bị kẹp đau anh cũng mặc kệ, hông bắt đầu đưa đẩy, dùng sức đem cự căn rút ra rồi lại cắm vào trong cơ thể cô, từng chút một nông rộng nơi đó.
Khương Ý mới mạnh miệng mà bị anh thúc vài cái đã có chút không thể ngăn cản nổi. Người đàn ông thô lỗ cắm vào trong, bởi vì vừa rồi màn dạo đầu vô cùng kỹ càng mà quá nhiều xuân thủy, khả năng bôi trơn quá tốt, nơi đó bị căng đến tràn đầy rồi!
“A, từ từ, đừng, đừng mạnh bạo như vậy… ư… Tôi, tôi nhất định sẽ giết anh nếu tôi có thai đấy!”
Khương Ý không nói đùa, cô tuyệt đối sẽ liều mạng vì chuyện này!
“Em thả lỏng thì tôi không thô bạo như thế nữa.” Tần Thanh Tiêu cúi đầu ngậm lấy đầu ngực cô rồi ra sức hút, mông vẫn di chuyển vừa nhanh vừa mạnh, mỗi cú thúc đều như tiến vào tới nơi trong cùng.
Cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, va chạm mãnh liệt. Những âm thanh “ba ba ba” ngày càng rõ ràng hơn, Khương Ý chỉ có thể nằm dưới thân anh, miễn cưỡng thừa nhận từng đợt từng đợt ra vào mạnh mẽ mà dồn dập.
Cô càng cố khép chặt nơi đó, Tần Thanh Tiêu càng hung hăng đâm cô, hai người không ai chịu thua ai, qua một lát đã có chút đau rát.
Khương Ý ngoan cố nhưng cũng hiểu bây giờ bảo anh rút ra không được, chỉ đành thôi, cô thả lỏng cơ mông để anh di chuyển thuận lợi hơn một chút.
Toàn bộ tiểu huyệt đều đã bị nhồi đầy, thật sự to và thô quá, cô sắp không chịu nổi.
“A… Thanh Tiêu, xin anh đấy, nhẹ một chút được không?”
Bụng nhỏ bởi vì cự căn tiến vào mà bị đội lên, khi Khương Ý đưa tay chạm vào bụng mình, cô thậm chí cảm giác được thứ kia của anh cách một tầng da thịt mà đều đặn chạm tới lòng bàn tay cô.
Nghe giọng cô mang theo chút cầu xin, người đàn ông dần dần thả chậm tốc độ, chín nông một sâu cọ xát nơi đó của cô:
“Được.”
Tần Thanh Tiêu hôn lên môi cô, vừa mới bắt đầu đã đâm nhanh và mạnh như vậy cũng không quá tốt với thằng em của anh. Lát nữa nếu ra sớm thì mất hết mặt mũi.
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Thanh Tiêu dừng trên khuôn mặt đỏ hồng của cô, đôi môi vì bị anh hôn mà trở nên ướt át, có chút sưng lên, trông vô cùng gợi cảm.
Cô hơi híp mắt lại, tay ôm chặt lấy cổ anh mà hưởng thụ. Có vẻ đã làm quen với kích cỡ kinh người của anh, không còn thấy đau nữa.
“Em thích chậm như vậy?”
Tốc độ ra vào chậm dần sau đó dừng hẳn, Tần Thanh Tiêu đem phân thân của mình chôn vào giữa hai chân cô, không hề di chuyển.
Ban đầu Khương Ý bảo anh chậm lại là thật, nhưng cố tình dừng hẳn thì thật quá đáng! Cô mở to mắt trừng người đàn ông kia, uất ức nói:
“Không phải anh là người muốn lên giường với tôi à?”
“Nhưng em thích chậm?”
“Tôi, tên khốn này! Muốn chọc tức tôi đấy à?” Khương Ý giơ chân lên muốn đá anh, lại bị tay anh bắt được, thậm chí anh còn thuận tiện đặt chân cô lên vai, hình thành tư thế khác.
“Lúc ở trên giường còn dám mắng tôi cơ đấy?”
Anh mỉm cười, cơ bụng căng ra, sau đó bất ngờ rút phân thân ra ngoài. Lúc Khương Ý đang há miệng định mắng tiếp, anh bỗng nhiên dùng sức đẩy tới, hung hăng tiến nhập khiến cô chỉ có thể rên lên một tiếng đầy kích tình.
Tần Thanh Tiêu đỡ lấy một chân của Khương Ý, để cô nằm nghiêng trên sofa rồi nói:
“Để xem lát nữa em còn sức mắng hay không?”
“Ưm… đừng, đừng…”
Cô ghét nhất cái kiểu lúc nhanh lúc chậm của Tần Thanh Tiêu, làm cô không biết khi nào thì thứ kia sẽ tiến vào sâu nhất, cô không kịp chuẩn bị tinh thần!