Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 37: Mới hiệp một đã không chịu nổi?




“A, chết mất, tôi sẽ chết mất… Thanh Tiêu, sâu quá…”

“Không thích sao?”

“Không, không được… Ư…”

Khương Ý nằm nghiêng trên sofa, muốn bò lên trên một chút cũng không được, eo đã bị người đàn ông cố định. Thứ giữa hai chân anh liên tục ra ra vào vào lỗ nhỏ, giống như muốn nghiền nát, xỏ xuyên qua cô.

“Lấy ra, dừng… dừng một chút thôi… hức…”

Cơ thể Khương Ý lắc lư theo động tác của Tần Thanh Tiêu, hai chú thỏ trước ngực cũng nhảy nhảy đầy sinh động. Cô đưa tay ôm ngực, toàn thân như một chiếc thuyền nhỏ giữa sóng lớn, bị đánh cho không còn chút lực phản kháng.

Tiếng rên rỉ nhỏ dần rồi chuyển sang tiếng hô hấp dồn dập, toàn thân cô phiếm hồng, cổ và ngực tràn ngập dấu hôn từ người đàn ông.

Khương Ý nghĩ đến việc ngày mai còn phải đi làm liền tức điên lên:

“Anh đừng cắn nữa! Bộ anh là chó à?”

“Mắng thế nào tùy em.”

Tần Thanh Tiêu chẳng hề quan tâm mấy lời này của cô, cô lớn tiếng với anh, anh càng mút nhiều hơn, từ cổ xuống đến ngực không có nơi nào da thịt của cô còn bình thường, đều là dấu hôn cả.

Không đau, nhưng thật sự rất xấu hổ! Khương Ý nắm lấy tóc anh, vậy mà bị anh mút mạnh điểm nhỏ trước ngực. Hai người vừa làm tình vừa bạo lực giống như sắp đánh nhau vậy.

Tần Thanh Tiêu siết chặt eo cô, hít sâu một hơi rồi đâm tàn nhẫn hơn, giống như muốn trả thù vì cô mắng anh.

“Á, cầm thú, không được… Tha, tha cho tôi…”

Thấy cô đã bắt đầu thấm mệt và rướm nước mắt, anh chậm rãi ma sát tiểu huyệt bằng vật cứng của mình rồi hỏi han;

“Sao vậy? Mới hiệp một đã không chịu nổi?”

Khương Ý thở hổn hển:

“Anh, anh còn… định làm hiệp hai?”

Đã qua bao lâu rồi? Cô không nhớ nổi, chỉ biết nơi đó bị ma sát quá nhiều, hơi có chút đau và căng trướng. Tần Thanh Tiêu thể lực dồi dào như một con trâu mộng, còn cô chẳng khác gì bé thỏ đáng thương yếu ớt.

Mái tóc dài của Khương Ý xõa tung ra, cô hé miệng cố gắng hít thở sâu, tay chân đã có chút mềm.

Tần Thanh Tiêu nói: “Chúng ta về giường làm tiếp.”

Nói rồi, người đàn ông đưa tay kéo lấy hai chân cô, để cô kẹp lấy hông mình. Anh ôm Khương Ý như ôm một đứa trẻ, trong lúc nơi đó vẫn còn kết hợp với tiểu huyệt của cô, anh bỗng nhiên đứng lên.

Trọng lực khiến cơ thể cô đè nặng lên thân anh, giữa hai chân có cảm giác như bị xỏ xuyên, Khương Ý run run, giọng lạc hẳn đi:

“Thanh Tiêu, đỡ tôi… hức… đỡ tôi…”

Anh không dùng sức đỡ cô mà còn cố tình ưỡn hông ra, để cự căn làm vật chống đỡ cho cơ thể nuột nà của cô.

Mái tóc đen nhánh của Tần Thanh Tiêu hơi bết lại vì mồ hôi, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười thỏa mãn:

“Không đỡ, tự em ôm đi.”

Hai tay và chân Khương Ý liều mạng bám trên thân anh để không bị ngã, cô gần như đã dùng hết sức, vậy mà anh vẫn còn cố tình trêu cô!

Thể lực của Tần Thanh Tiêu tốt hơn cô nghĩ rất rất nhiều, cứ đà này, cô sợ mình không chịu nổi một năm đã bỏ chạy.

Tần Thanh Tiêu dùng hai tay đỡ lấy cặp mông căng tròn, vừa di chuyển về phía phòng ngủ vừa đỡ lấy cô. Cứ mỗi một bước chân, người đàn ông lại dừng một lần, dùng sức đâm sâu vào tiểu huyệt của cô, làm cô muốn trợn cả mắt.

Móng tay của Khương Ý cắm vào sau lưng anh, hơi hơi dùng sức:

“Ư, đồ khốn, anh… là đồ khốn…”

Mật dịch chảy từ nơi kết hợp xuống chân Tần Thanh Tiêu, có giọt còn rơi trên đường đi từ phòng khách vào phòng ngủ.

Khương Ý cảm giác nơi đó sắp hỏng rồi, có cầu xin bao nhiêu cũng chỉ đổi lấy sự ra vào mạnh mẽ hơn mà thôi.

Cô mệt lã người, lưng vừa chạm vào giường thì đã bị người đàn ông lật lại, cô nằm úp sấp xuống, mông nâng lên cao cao.

Tần Thanh Tiêu từ phía sau tiến vào, một lần sáp nhập tận vào trong cùng. Cơ thể Khương Ý run rẩy, giọng mềm mại mang theo chút giọng mũi nức nở:

“Hức, sâu quá, lấy… lấy ra đi!”

Lần đầu tiên trong đời cô biết việc quan hệ tình dục còn có thể khiến cô khóc một cách nức nở như vậy, trên mặt toàn là nước mắt.

Tần Thanh Tiêu hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay lau mặt cho cô, dịu dàng nói:

“Xem em này, trên và dưới đều là nước cả.”

Giọng anh trầm thấp mang theo dụ hoặc, hơi ấm và mùi thơm từ sữa tắm vẫn còn vương vấn quanh quẩn.

Miệng thì an ủi, hạ thân vẫn miệt mài di chuyển. Tần Thanh Tiêu đẩy hông về phía trước, thật muốn nuốt cô vào bụng, làm hỏng cái lỗ nhỏ đầy xuân thủy của cô! Anh luật động còn dồn dập hơn so với lúc ở trên sofa.

Sau vài trăm lần ra ra vào vào không biết mệt mỏi, Tần Thanh Tiêu khẽ hừ một tiếng, đột nhiên chạy nước rút.

Thanh âm cơ thể va chạm có chút điên cuồng vang lên, xen lẫn vào đó là tiếng nức nở của người phụ nữ.

Khương Ý đã mơ màng không biết gì, chỉ có thể nằm bẹp trên giường mặc kệ anh đẩy đưa. Khi nào mới kết thúc? Cô… cô sắp hỏng mất rồi!

Hai bên eo bị bóp chặt lấy, hai người va chạm nhiều đến nỗi mông cô đỏ bừng bừng.

“A, ngoan lắm!” Người đàn ông ngửa cổ rên một tiếng, đột nhiên rùng mình rồi rút phân thân ra thật nhanh.

Mặc dù đã sắp ngất mất, Khương Ý vẫn cảm giác được trên lưng âm ấm, hình như anh bắn lên lưng cô? Như vậy cũng tốt, so với bắn bên trong tốt hơn nhiều.

Trên người cả hai có chút dính nhớp khó chịu, Khương Ý cứ tưởng cô vừa chạy bộ đường dài trở về, chỉ biết nằm thở hổn hển.

Tần Thanh Tiêu thỏa mãn nằm trên người cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào những chiến tích do anh lưu lại, trong lòng không hiểu sao thấy có chút vui.