Lúc Khương Ý bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào và giật mình tỉnh giấc, đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ.
Cô hoảng hốt kéo chăn, vừa nhúc nhích định xuống giường thì thân thể truyền tới cảm giác đau nhức khó nhịn:
“A…”
Tiếng rên nhỏ này làm người đàn ông đang nằm bên cạnh cô bị đánh thức, anh mở mắt ra, câu đầu tiên nói với cô là:
“Tôi đã xin phép cho em rồi, hôm nay không cần đi làm.”
“Anh xin phép? Ai bảo anh xin phép cho tôi nghỉ chứ?” Khương Ý không cảm kích mà còn thấy buồn bực: “Đi trễ còn hơn là nghỉ.”
Bởi vì cô cần tiền, cũng thích tiền tự bản thân kiếm ra hơn là tiền anh cho. Đó là cảm giác vui vẻ, tự hào và thỏa mãn vì chính thành quả mà cô cố gắng và nỗ lực để nhận được.
Tần Thanh Tiêu chỉ tiếp xúc với Khương Ý chưa lâu nhưng bằng vào kinh nghiệm nhìn người của anh qua nhiều năm, chỉ với một cái liếc mắt, anh liền biết cô nghĩ gì:
“Em cần tiền đến điên rồi à?”
Bị nói trúng tim đen, Khương Ý hừ một tiếng:
“Thì sao? Đối với tôi tiền là tất cả.”
Còn đàn ông, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Giống như Hoàng Cảnh Hiên và Tần Thanh Tiêu, đối với cô hai người họ đều không đáng tin.
Trên người Khương Ý chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng, cô lọ mọ tìm quần áo mặc vào, suốt quá trình này còn chẳng quay đầu nhìn xem Tần Thanh Tiêu đang làm gì.
“Em định đi làm?”
“Ừ.”
“Tôi bảo trợ lý xin cho em nghỉ một ngày rồi, ở lại đi.”
“Không ở.”
“Khương Ý!” Tần Thanh Tiêu tức đến nỗi bật dậy, nhíu mày nhìn cô: “Tôi chưa từng thấy người bạn gái nào cộc tính mà nói một câu cãi một câu như em đấy.”
“Giờ thấy rồi, kiểu người gì trên đời này mà không có chứ? Lúc ký hợp đồng với nhau anh cũng đâu bảo cần bạn gái kiểu hiền lành dịu dàng biết săn sóc đâu? Anh nên học cách quen với tính tình khó chiều này của bạn gái đi.”
Khương Ý búi mái tóc dài lại gọn gàng, đứng bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào anh.
Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút ngái ngủ của Tần Thanh Tiêu trở nên khó xem, trước đây anh nói cô phải làm quen với việc chiều bạn trai, giờ cô đem nó trả lại cho anh à?
Tần Thanh Tiêu đưa tay xoa xoa trán, bất lực nói:
“Yên tâm mà nghỉ đi, tiền thưởng bị trừ tôi sẽ bù cho em. Hơn nữa đều đã nửa ngày rồi, giờ em đến công ty cũng không làm được bao nhiêu việc.”
Trước kia Tần Thanh Tiêu đâu phải nói nhiều thế này, từ lúc gặp Khương Ý thì anh bị chọc giận không ít. Rốt cuộc anh chọn cô là đúng hay sai vậy?
Động tác chuẩn bị của Khương Ý chậm dần lại, cô cẩn thận suy nghĩ, sau đó hỏi:
“Anh để trợ lý xin nghỉ, đồng nghiệp của tôi có biết không vậy?”
“Không đâu, chỉ có trưởng phòng biết thôi. Cô ấy là người kín tiếng, em có thể yên tâm.” Tần Thanh Tiêu kéo chăn ra, bước xuống giường.
Lúc này Khương Ý mới kinh hãi phát hiện anh không mặc quần áo, tối hôm qua dù bọn họ trần truồng quấn lấy nhau nhưng bây giờ thì khác, giữa ban ngày ban mặc, trông thấy thứ đang ngẩng cao đầu giữa hai chân anh, mặt cô đỏ bừng.
Vừa ngủ dậy, vật cứng đang còn trong trạng thái hung mãnh nhất, bởi vì ánh sáng bên ngoài chiếu vào mà lộ rõ đường gân.
Cổ họng Khương Ý nghèn nghẹn, cô nhớ tới đêm qua, tự hỏi làm thế quái nào cô có thể sống đến giờ này khi bị thứ đó đâm suốt hai tiếng đồng hồ? Thật đúng là kỳ tích.
Khương Ý quay đầu sang hướng khác, định chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, tránh né một chút, ai ngờ còn chưa kịp đóng cửa thì Tần Thanh Tiêu đã đưa tay ra chặn lại. Anh nói:
“Để tôi vào.”
“Không, anh đi ra ngoài đi… phòng, phòng khách còn có một nhà vệ sinh nữa kia mà?” Mắt cô không dám nhìn xuống dưới, chỉ biết nhìn mặt anh chăm chú.
“Phiền phức.”
“Anh, tên biến thái này, ít ra cũng phải mặc quần lót vào chứ!” Khương Ý bị anh làm cho tức giận.
“Cái gì cần thấy cũng thấy cả rồi, em còn ngại?”
Tần Thanh Tiêu vô cùng tự nhiên chen vào nhà vệ sinh, Khương Ý giơ tay ra cản:
“Vậy anh vào đây, tôi đi ra phòng khách.”
Người đàn ông đưa tay ôm lấy eo cô, không cho cô chạy, thậm chí còn ôm cô về phía bồn tắm rộng ở gần cửa sổ cổ kính.
Khương Ý sợ trượt ngã nên không dám dùng sức quá lớn, chỉ run rẩy bám vào người anh:
“Anh làm gì thế? Mới vừa ngủ dậy, quần áo tôi cũng mới vừa mặc vào, không được…”
Tần Thanh Tiêu hơi cúi xuống, ấn xả nước nóng vào bồn tắm rồi nói:
“Tắm trước đi, đêm qua chỉ mới rửa sơ một lượt, em không sợ bẩn người sao? Yên tâm, tôi không làm gì đâu.”
“Tôi về nhà tắm cũng được…”
“Tôi muốn tắm chung.”
Anh trực tiếp đưa ra yêu cầu này, không cho cô cơ hội trốn thoát. Khó khăn lắm mới có thể dụ cô về nhà anh, muốn chạy mà được sao?
Khương Ý vừa mặc đồ vào chưa lâu đã bị người đàn ông lột sạch sẽ, anh đỡ cô tiến vào trong bồn tắm, để cô ngồi xuống rồi bắt đầu thêm xà phòng vào trong, thêm cả chút cánh hoa.
Bị anh nhìn thẳng, Khương Ý xấu hổ giấu cả cơ thể trong nước. Buổi tối hôm qua quá kích thích, hình ảnh dâm mỹ kia vẫn còn rõ ràng, bảo cô tin tưởng Tần Thanh Tiêu là người đàng hoàng thì khó thật.
Lúc ngâm mình trong bồn tắm, cô không nhịn nổi đánh giá xung quanh.
Thiết kế sang trọng, đủ cho năm đến bảy người cùng ngâm, chỉ riêng nhà vệ sinh này đã hơn 10m2, đúng là giàu đến đáng ghét!
Tần Thanh Tiêu chuẩn bị hết rồi mới bước vào trong, bồn tắm rộng nên Khương Ý chọn một góc mà ngồi, kết quả chưa được mười giây liền bị anh kéo vào lòng.
Hai bầu ngực đẫy đà cọ vào trước cơ ngực săn chắc của anh, nhiệt độ nước vốn dĩ không quá cao, vậy mà mặt mũi cô bị hun đến đỏ ửng.
“Nóng, nóng lắm, anh buông ra được không?”
Cô ngồi ngay trên bụng anh, thứ thô to bên dưới cứ cọ qua cọ lại ngay mông cô, bảo Tần Thanh Tiêu không có ý gì, quỷ mới tin!
Người đàn ông vùi mặt vào cổ cô, thấy rõ những dấu xanh xanh hồng hồng đêm qua mình để lại, đau lòng hỏi:
“Có đau không?”
Tay anh nâng lên vuốt ve gáy và vai Khương Ý, cô run rẩy không dám nhúc nhích, lắc đầu nói:
“Không đau lắm, nhưng xin anh kiềm chế, nếu người khác nhìn thấy sẽ… A, đừng sờ! Anh nói là không làm gì mà?”
Ngực bị bàn tay quái ác nắm lấy, vuốt ve, cô cắn môi, uất ức nhìn anh.