Vốn dĩ công việc của thực tập sinh không nhiều, cũng đơn giản thôi, nhưng Khương Di lại chẳng có kinh nghiệm gì, năng lực thì kém, bởi vậy làm mãi vẫn không xong. Kết quả là bị những người đi trước mắng cho một trận.
“Sao đến cả việc in tài liệu em cũng không biết? Em như vậy có thể làm gì?”
Khương Di đỏ mặt nói xin lỗi, sau đó ấm ức liếc về phía Khương Ý, muốn xem cô đang làm gì, kết quả thấy cô nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi.
Im lặng nghe mắng một hồi, bên ngoài Khương Di vẫn ra vẻ ngoan ngoãn, nhưng vừa rời khỏi phòng làm việc liền gọi điện thoại khóc lóc với người bên kia:
“Anh à, việc của thực tập sinh nhiều quá, họ cứ bắt nạt em thôi, hức. Cái gì cũng giao cho em làm là sao chứ? Cũng không nhìn xem Khương Ý thì đang nhàn nhã bấm điện thoại, đúng là bất công với em. Anh phải làm chủ cho em!”
“Khương Ý? Cô ả cùng cha khác mẹ đó của em bắt nạt em hả?”
“Đúng vậy, cô ta cố tình làm khó em.” Khương Di sụt sịt khóc. “Anh, nếu cứ như vậy thì em không về được mất.”
“Đợi anh một lát.”
Cũng không biết người nọ nói cái gì, lát sau, Khương Ý đang thu dọn đồ đạc thì bị chặn trước mặt, một chồng tài liệu vừa dày vừa nặng rơi xuống trên bàn cô.
Rầm.
Đồng nghiệp mang theo lượng lớn giấy tờ tới chỗ cô mà nói:
“Khương Ý, cô làm cái này xong rồi hãy đi.”
“Đây vốn không phải việc của tôi, hơn nữa tôi sắp về rồi.” Khương Ý lạnh mặt.
“Có người phân phó, để cô giúp đỡ thực tập sinh mới đến. Dù sao cô cũng nhiều kinh nghiệm, hướng dẫn người ta chút đi.”
“Sao cậu không đi mà hướng dẫn?” Khương Ý nhíu mày càng sâu: “Ai phân phó việc này?”
Người kia thở dài một tiếng, biết tính tình cô cũng không dễ chịu liền khai thật:
“Cô muốn kiện thì tìm phó giám đốc Hàn, tôi không liên quan.”
Nghe tới phó giám đốc, Khương Ý chỉ có thể nhịn xuống cơn tức. Trong lòng cô lập tức liên hệ tới cái “bệ đỡ” của Khương Di, hóa ra là cái tên hống hách mê gái Hàn Khúc.
Đưa tay bóp bóp cái trán đau nhức, Khương Ý ngồi trở về chỗ cũ, cầm lấy tài liệu lật xem.
Khương Di nhân cơ hội này chuồn về, bỏ mặc mọi thứ cho “chị gái” thân yêu.
“Mẹ nó!” Khương Ý bực bội không chịu được, khỏi nói cũng biết con bé ngu ngốc Khương Di kia đang cặp kè với Hàn Khúc. Hắn ta hơn ba mươi lăm rồi, còn từng quấy rối một nhân viên đến nỗi người ta nghỉ việc, nay đi dụ dỗ một con bé mười chín tuổi không thấy rất ghê tởm à?
Trong thời gian ở công ty, mấy lần Khương Ý làm việc cùng với hắn cũng bị trêu chọc, chẳng qua biết cô là người đã có chồng nên hắn không dám hành động quá lộ liễu.
Khương Ý nhắn tin bảo Tần Thanh Tiêu chờ, sau đó vội vàng xử lý nốt mấy thứ trên bàn. Đống giấy tờ trước mắt cô toàn là mấy thứ linh ta linh tinh, vốn dĩ không cần tới người có kinh nghiệm giải quyết.
“Chờ? Em bận cái gì?” Tần Thanh Tiêu hỏi.
“Sắp xếp chút tài liệu thôi, anh xong việc rồi à?”
“Xong rồi, đang ở ngã tư chờ em.”
Một lần chờ này không ngờ chính là nửa tiếng, Tần Thanh Tiêu mất kiên nhẫn đến điên rồi, mặt mày hậm hực nói với cô:
“Khi nào em mới xuống?”
Trước nay chưa từng có tiền lệ, anh đã bị ai cho leo cây bao giờ? Khương Ý là người đầu tiên dám bắt anh đợi lâu như thế, hơn nữa ngay thời điểm anh sắp bùng nổ, cô lại còn nói:
“Thanh Tiêu, thật sự xin lỗi nhưng anh về trước được không? Tôi kẹt chút việc rồi.”
Mấy chữ đơn giản ấy thành công khiến Tần Thanh Tiêu nổi bão, anh vươn tay đẩy cửa bước ra, đi ngược về phía công ty.
Mà lúc này, Khương Ý đứng trước mặt Hàn Khúc, một xấp giấy tờ vừa được xếp cẩn thận bay thẳng vào đầu cô. Toàn bộ công sức của cô bị hủy trong tích tắc.
“Có chút việc này cũng rề rà mãi không xong, ba mươi phút, cô bắt tôi đợi cô ba mươi phút rồi có biết không? Vì cô mà tôi trễ hẹn với khách hàng đấy!”
Khóe môi Khương Ý mấp máy, muốn nói lại thôi. Dù sao Hàn Khúc cũng có chức vụ cao hơn cô nhiều, cứ để hắn mắng cho sướng miệng đi vậy.
“Xin lỗi sếp.”
Hàn Khúc cố tình bới móc, nhưng Khương Ý nhẫn nhịn quá tốt, làm hắn không thể chửi mắng gì được.
Nhớ tới mấy lời mà Khương Di nói, đáy mắt Hàn Khúc đầy dâm tục:
“Cô, lại đây.”
Chân mày Khương Ý nhíu lại, đứng tại chỗ không di chuyển:
“Sếp có việc gì cần nói sao ạ?”
“Cũng không có gì, cô lại đây, tôi thấy hơi đau đầu, mát xa giúp tôi một chút, ắt sẽ cho cô chỗ tốt.”
Hàn Khúc nghĩ tới dáng vẻ của Khương Di khi ở trên giường liền liên tưởng tới Khương Ý, hai chị em cùng cha khác mẹ, một ngây thơ thanh thuần, một trưởng thành, nếu có thể lấy cả hai thì thật quá tốt! Huống chi vừa rồi còn nghe nói, Khương Ý có qua lại với một người đàn ông.
Đối mặt với sự dâm đãng không hề che giấu kia, Khương Ý rùng mình. Cô bước thụt lùi về sau, nói:
“Xin lỗi, nếu không còn gì thì tôi có việc phải đi trước đây.”
Nói rồi không chờ Hàn Khúc đồng ý, cô vội vàng xoay người đẩy cửa rời đi. Cô ghét cái loại cảm giác khiến người ta buồn nôn này!
Khương Ý mới ra khỏi phòng làm việc của Hàn Khúc chưa lâu liền nhìn thấy Tần Thanh Tiêu đứng ở đó, ánh mắt như phóng ra lửa, anh hỏi:
“Là ai gọi em lại, để tôi chờ hơn ba mươi phút?”
Chết thật, Tần Thanh Tiêu giận rồi? Khương Ý ngơ ngác nhìn anh một lúc, kế tiếp nở nụ cười thâm độc chỉ tay vào phòng làm việc của Hàn Khúc:
“Ban nãy giám đốc Hàn bảo tôi ở lại hỗ trợ nhân viên thực tập, sau đó… còn bảo tôi mát xa cho anh ta một chút thì sẽ có phần thưởng.”
Mát xa? Phần thưởng? Trong đầu Tần Thanh Tiêu lập tức hiện ra hình ảnh vô cùng chướng mắt, con ngươi đen thâm thúy tràn ngập lửa giận.