“Đi về với tôi trước.” Tần Thanh Tiêu lạnh lùng nói, ánh mắt dừng ở cửa phòng làm việc đang đóng chặt của Hàn Khúc.
Khương Ý trước đây luôn một mình đương đầu với khó khăn thử thách, vì vậy lúc bị bắt nạt cũng không nhớ đến Tần Thanh Tiêu. Hóa ra… có một người làm chỗ dựa lại tuyệt vời thế này.
Thấy cô hơi cong đuôi mắt, tâm trạng có vẻ tốt lên, Tần Thanh Tiêu cũng không còn giận nữa:
“Sau này nếu gặp chuyện, em có thể nói với tôi.”
“Được.”
Cô sẽ ngoan ngoãn hưởng thụ sự cưng chiều này của anh, để một năm ở bên cạnh nhau trọn vẹn nhất có thể.
Đôi mắt Khương Ý giờ khắc ấy trở nên sáng rực, lúc nhìn về phía Tần Thanh Tiêu còn mang theo sự ỷ lại, dựa dẫm, làm anh có ảo giác như nhìn thấy người con gái vẫn luôn tồn tại trong ký ức xưa cũ.
Tần Thanh Tiêu không nhịn được muốn đưa tay ra sờ tóc cô, nhưng ngại đang còn ở công ty nên thu tay về.
Như thường lệ, sau khi về đến nhà, Khương Ý nấu cơm tối cho Tần Thanh Tiêu rồi ngủ lại, nửa đêm bị anh lột sạch quần áo.
Tần Thanh Tiêu thô bạo hơn trước rất nhiều, trong đôi mắt kia tràn ngập ham muốn chiếm hữu. Anh giải phóng dục vọng nguyên thủy nhất của bản thân, biến thành dã thú không ngừng chiếm đoạt cơ thể cô.
Một lần lại một lần, không có thời gian nghỉ, Khương Ý thở hổn hển nằm dưới thân anh cầu xin:
“Đừng, xin anh dừng một chút… một chút thôi… hức…”
Khương Ý không hiểu sao Tần Thanh Tiêu hôm nay khác thường như vậy, cô chỉ biết bây giờ mình sắp ngất rồi, nơi đó cũng bắt đầu đau rát!
Một người khổ sở cầu xin, một người chìm đắm trong thế giới riêng, hoàn toàn không nghe thấy.
Đôi mắt người đàn ông đỏ rực, bàn tay to đè chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, cơ thể cao lớn ép chặt lấy cô. Theo từng động tác xỏ xuyên của anh, giường lớn không ngừng phát ra âm thanh kẽo kẹt, giọng của cô ngày càng yếu đi.
“Hức… Thanh Tiêu, đừng… đừng làm nữa…”
Tiếng khóc nhỏ vụn của cô làm anh càng thêm mê muội, chỉ muốn đem vật cứng cắm sâu vào trong, gắn chặt lấy cô không buông.
Trướng quá! Tần Thanh Tiêu càng lúc càng mạnh bạo hơn, tận sâu trong thâm tân cô bắt đầu dấy lên nỗi sợ hãi, cơ thể bắt đầu run rẩy. Cô sợ mình không chịu được một năm đã bị anh xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Trước khi Khương Ý mất đi hoàn toàn ý thức, cô loáng thoáng nghe được Tần Thanh Tiêu gọi tên ai đó…
Tần Thanh Tiêu cuối cùng cũng không chịu nổi việc nhớ nhung người kia rồi sao?
…
Sáng hôm sau, Khương Ý dậy sớm rồi mang cơm đến bệnh viện cho mẹ, sau đó trở về công ty. Lúc này dáng đi của cô có chút bất thường, xiêu xiêu vẹo vẹo, đi mấy bước mà trán cũng thấm mồ hôi.
Thật sự chóng mặt quá, bị Tần Thanh Tiêu hành cả đêm, cô còn ngất giữa chừng thì phải biết mức độ nghiêm trọng của việc này.
Thể lực của Khương Ý kém hơn anh nhiều, cô đoán nếu cứ tiếp tục thế này chắc sẽ hỏng mất. Cô phải nói với Tần Thanh Tiêu thôi, ai mà đáp ứng được như cầu sinh lý điên rồ của anh!
Ngồi ở bàn làm việc, Khương Ý liên tục đưa tay day trán.
Đồng nghiệp thấy vậy tốt bụng hỏi thăm:
“Cô làm sao vậy? Không khỏe hả?”
“Hơi mệt chút thôi, không sao đâu.”
Cô đáp rồi lục tìm thuốc trong hộc tủ, trước tiên uống tạm một viên thuốc đau đầu xem sao. Nếu không ổn, chắc phải đến phòng y tế nằm. Tất cả đều tại cái tên Tần Thanh Tiêu cầm thú kia!
Qua một lát, mồ hôi trên trán Khương Ý càng chảy nhiều hơn, cô dùng khăn giấy lau đi, trước mắt đột nhiên mờ dần.
“Không được rồi.” Khương Ý đưa tay ôm đầu.
Dáng vẻ kiệt sức này của Khương Ý làm mọi người chú ý, đương nhiên không thoát khỏi việc bị Khương Di nhìn chằm chằm.
Cô ta giả vờ nói với người bên cạnh:
“Sao trông chị ấy như thể đã hoạt động suốt đêm vậy? Em còn thấy, dấu… dấu hôn trên cổ…”
“Gì? Không phải Khương Ý vừa ly hôn chồng ư?” Người bên cạnh giật thót.
“Em cũng không biết.”
“Ôi trời, sao cô ấy có thể như vậy… sẽ ảnh hưởng đến công việc mất.” Người kia nhíu mày. “Loại phụ nữ gì thế này.”
Khương Ý lảo đảo đứng lên, báo với chị quản lý một tiếng rồi đi về phía phòng y tế của công ty.
Sau đó không lâu, cả văn phòng đều đã biết Khương Ý đang qua lại với đàn ông dù chỉ vừa ly hôn chồng hơn tháng, mà còn hoang dâm vô độ đến nỗi kiệt sức.
...
Không biết qua bao lâu, Khương Ý nằm trên giường, khuôn mặt hơi tái nhợt. Cô mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh giường có ai đó đang ngồi, bóng lưng cao lớn quen thuộc.
“Bác sĩ Hà đang ở Nam Thành phải không? Giúp tôi liên lạc với cậu ấy đi, ừ, bảo cậu ấy đến nhà tôi trước, lát nữa tôi sẽ đưa người về.”
Khương Ý cố sức đưa tay ra, nâng tấm rèm mỏng lên, cô vừa cử động thì Tần Thanh Tiêu đã quay đầu lại nhìn:
“Không khỏe sao không nói với tôi?”
“...”
Tại ai chứ? Khương Ý mệt đến nỗi lười đáp lời.
Tần Thanh Tiêu đưa tay đặt trên trán cô, thấy hơi nóng, anh nói:
“Hình như sốt rồi.”
Cổ họng Khương Ý khô khốc, cô hỏi:
“Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ tối, em ngủ như heo vậy.”
Mọi người đều tan làm gần hết, vậy mà cô vẫn có thể nằm ở đây ngủ. Tay Tần Thanh Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng dịu dàng hơn rất nhiều:
“Tôi đưa em về.”
Khương Ý nghe anh nói thế thì cố ngồi dậy, kết quả tay chân không còn sức, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn anh.
Tần Thanh Tiêu đút điện thoại vào túi quần, vòng hai tay xuống người cô, cẩn thận bế cô lên.
Cơ thể Khương Ý có chút gầy, so với lúc gặp mặt lần đầu tiên thì cô đã sụt hẳn mấy cân, Tần Thanh Tiêu không vui chút nào:
“Sao càng ngày em càng gầy vậy?”
Khương Ý tựa đầu vào ngực anh, không đáp lời mà chỉ khép mắt lại.