Khương Ý được đưa đến bệnh viện, Hà Tuấn Khang ở gần đó nên cũng chạy đến xem sao, lúc bác sĩ đẩy cô vào phòng cấp cứu, Tần Thanh Tiêu đã kể cho hắn nghe về hoàn cảnh của cô.
“Cậu đùa tôi đấy à? Cô ấy đã khổ sở như vậy, cậu còn…”
Còn xem cô ấy như thế thân cho bạn gái cũ. Hà Tuấn Khang chỉ nghĩ trong đầu, không nói thẳng ra. Trái tim của một người con gái bình thường có thể chịu được nhiều tổn thương đến mức này sao? hắn không biết, tưởng tượng thôi đã thấy tinh thần của mình suýt tan vỡ.
Nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn còn đỏ rực, Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên thấy bản thân anh hình như... có chút quá đáng.
Thời gian trôi qua, anh bắt đầu lo lắng bất an.
Lòng bàn tay toàn là mồ hôi, anh run giọng nói với Hà Tuấn Khang:
“Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”
“Ai mà biết được.” Hà Tuấn Khang phũ phàng: “Có trường hợp bởi vì sốt cao mà không qua khỏi đấy.”
“Lời này mà cậu cũng nói được sao?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Hà Tuấn Khang bỗng thở dài: “Đôi khi cậu phải đối mặt với những thứ mà cậu không muốn đối mặt nhất, lúc đó mới có cơ hội vượt qua nó.”
Lời hắn thật sự muốn nói là: “Hãy quên Phù Nguyệt đi.”
Tần Thanh Tiêu chỉ im lặng không đáp lời, anh quá nặng tình, một khi đã yêu liền xác định cả đời. Mà Phù Nguyệt có lựa chọn riêng của mình, có ước mơ và hoài bão, còn có rất nhiều tham vọng, cho nên bọn họ mới chia tay. Một người đã rời đi trong dứt khoát, một người ở lại vẫn luôn không thể quên.
Trong lúc chờ đợi, Tần Thanh Tiêu không ngừng trấn an bản thân rằng Khương Ý không sao, nhưng thời điểm cánh cửa phòng cấp cứu nặng nề mở ra, tim anh vẫn đập rất nhanh.
Bác sĩ cởi khẩu trang, nói với họ đừng lo lắng:
“Tình trạng của cô ấy đã ổn định rồi, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Tần Thanh Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lưng áo gần như ướt mồ hôi.
Khương Ý được đưa về phòng hồi sức VIP của bệnh viện, Hà Tuấn Khang thấy tình hình ổn định thì duỗi người một cái, gật đầu chào tạm biệt.
…
Khương Ý nằm trên giường, trên tay cắm kim truyền dịch, từng giọt dịch nhỏ xuống theo dây truyền, chảy về phía cánh tay gầy và xanh xao của cô.
Tần Thanh Tiêu đã không chú ý, thì ra cô ốm yếu tới mức này, nhìn rõ cả những sợi gân trên làn da mịn màng. Có lẽ nên bồi bổ cho cô cẩn thận.
Trong cơn mê man, Khương Ý đột nhiên cất giọng gọi:
“...”
Tần Thanh Tiêu không nghe rõ, anh tiến tới gần, cúi đầu đến bên môi cô xem cô nói cái gì, kết quả lại nghe thấy cô nói:
“Cảnh… Hiên…”
Hai chữ này khiến sắc mặt Tần Thanh Tiêu lập tức tối sầm xuống, sự đau lòng, sự áy náy bứt rứt vừa mới dâng lên biến mất hoàn toàn, thay vào đó là tức giận.
“Em cố tình sao?” Tần Thanh Tiêu nhìn cô chăm chú, muốn xem thử cô đang giả vờ hay thật sự đã mất ý thức. “Cố tình gọi tên người đàn ông đó để trả đũa tôi?”
Tần Thanh Tiêu siết chặt nắm tay, thấy cô vẫn chẳng có phản ứng gì với lời mình thì đấm mạnh vào bức tường bên cạnh rồi hung hăng đẩy cửa rời khỏi phòng bệnh.
Anh lại ra ngoài hút thuốc.
Quá nửa đêm, dưới chân đã tích không biết bao nhiêu đầu lọc.
…
Sáng hôm, Khương Ý bị cơn đói bụng làm cho tỉnh giấc.
Đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng xa lạ, ánh sáng bên ngoài nhẹ nhàng chiếu vào góc phòng, gió làm rèm cửa nhẹ lay động. Ở gần cửa sổ có bóng một người đàn ông đang cầm điện thoại xem gì đó rất chăm chú, nhìn hơi mờ, cổ họng đau rát khiến cô không nói ra lời, chỉ có thể thều thào thử hỏi:
“Thanh Tiêu?”
Đúng thật là Tần Thanh Tiêu.
Anh chậm rãi đi tới gần, trông thấy dáng vẻ như sắp không qua nổi của cô, vốn muốn hỏi thăm, vậy mà lại chuyển thành giọng lạnh lùng:
“Bị bắt nạt không nói với tôi, mệt mỏi cũng không nói với tôi, luôn tự mình nhẫn nhịn, chịu đựng như vậy, em bị ngốc à? Chẳng lẽ tôi không đáng tin, không đáng để em dựa vào?”
“Không phải vậy…”
Khương Ý đâu nghĩ một trận đau đầu sẽ nghiêm trọng tới mức phát sốt rồi nhập viện chứ? Hơn nữa bây giờ toàn thân cô vừa nhức vừa nặng, Tần Thanh Tiêu còn mắng cô, đôi mắt xinh đẹp lập tức trở nên ướt át.
Cô có mạnh mẽ như cách cô thể hiện cho người khác thấy không? Không có. Chỉ vì cô luôn giấu tất cả tổn thương vào trong để mẹ có thể yên tâm mà dưỡng bệnh nên mới giả vờ cứng cỏi thôi, thật ra cô cũng muốn có người ôm cô vào lòng an ủi, dỗ dành!
Nước mắt nóng hổi phút chốc rơi xuống trên gò má cô, Tần Thanh Tiêu chỉ hơi to tiếng với cô thôi, cô đã không kìm được nữa.
Tần Thanh Tiêu ngớ người trước cảnh tượng này:
“Sao em lại khóc?”
Mọi khổ sở tích tụ dưới đáy lòng bỗng chốc trào dâng, như là đê vỡ, ồ ạt tràn ra làm Khương Ý không cách nào khống chế được cảm xúc của mình nữa. Nước mắt liên tục chảy xuống, cô khóc nhiều đến nỗi mờ cả tầm nhìn của bản thân.
Tần Thanh Tiêu luống cuống lấy khăn giấy chạm vào gò má cô, càng lau, nước mắt càng chảy nhiều hơn. Anh không biết phải làm sao, chỉ có thể hạ giọng:
“Đừng khóc. Sao em lại khóc?”
“Hức…”
Cô cắn chặt môi đè xuống tiếng khóc của mình, qua một lát đã khóc tới mức không thở được, hai mắt đỏ bừng thậm chí có dấu hiệu đang dần sưng lên. Sao số cô lại khổ như vậy? Tại sao những người đàn ông quanh cô đều đáng chết thế này? Cô hận, thật sự rất hận bọn họ!
Tay Tần Thanh Tiêu lạnh ngắt:
“Xin lỗi, tôi không nên to tiếng với em, đừng khóc nữa được không?”
Đúng lúc này, y tá đi vào nhìn thấy cảnh Tần Thanh Tiêu ở bên cạnh Khương Ý với khuôn mặt nghiêm trọng liền nhắc nhở:
“Ôi trời, cô ấy đang bệnh, anh không nên cãi nhau với cô ấy vào lúc này mới đúng. Những lúc thế này thì phụ nữ sẽ nhạy cảm hơn bình thường đó.”
Tần Thanh Tiêu nắm lấy bàn tay đang che mặt của Khương Ý rồi nhổm người dậy, hôn lên mắt cô:
“Xin lỗi, tôi sai rồi, đừng khóc nữa.”
Dù anh không biết mình sai cái gì, nhưng giây phút ấy anh biết bản thân nên nhận sai.