Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 47: Công khai chuyện của chúng ta




Tần Thanh Tiêu dỗ dành rất lâu Khương Ý mới dừng khóc, chỉ là cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã biết cô đang ấm ức gì đó.

Điện thoại trong túi quần Tần Thanh Tiêu rung lên, anh rút ra xem rồi ấn tắt, trước tiên phải chuộc lỗi với cô đã.

“Em muốn ăn gì? Để tôi ra ngoài mua cho em.”

“Anh mua?” Khương Ý quay sang nhìn anh.

Bị ánh mắt thăm dò kia quét tới, Tần Thanh Tiêu theo bản năng bật hỏi:

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ em muốn tôi nấu cho em ăn à?”

Rất rõ ràng, người đàn ông đến cả rau còn chưa biết nhặt như anh thì làm sao mà đứng bếp được?

Khương Ý cố tình làm khó:

“Muốn ăn đồ tự tay anh làm.”

“...”

“Như vậy mới có thành ý.”

Ai bảo vừa rồi dám lớn tiếng với cô chứ? Khương Ý ác độc nghĩ, lúc nào cũng luôn miệng bảo là bạn trai của cô, vậy thì cho anh biết tay. Cô đang bệnh còn không biết nhẹ nhàng với cô một chút!

Tần Thanh Tiêu rơi vào thế bí, anh đứng bên cạnh giường ngơ ngẩn hồi lâu mới hắng giọng mà hỏi:

“Em xác định muốn ăn đồ tôi nấu?”

Hai mắt cô kiên định, giống như nếu anh không làm được thì đừng có nhìn mặt cô nữa. Miệng lưỡi của Tần Thanh Tiêu khô khốc, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nói:

“Được.”

Khương Ý không sợ bản thân bị ngộ độc nhưng Tần Thanh Tiêu thì lo lắng cho dạ dày của cô, anh rời khỏi bệnh viện rồi tới siêu thị, nghiêm túc tuyển chọn nguyên liệu.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Tần Thanh Tiêu vì một người phụ nữ mà tạm thời gác lại công việc bận rộn, xin nghỉ phép rồi vào bếp nấu cơm.

Tự an ủi bản thân rằng nấu ăn chẳng có gì khó, Tần Thanh Tiêu mở một đoạn video hướng dẫn lên, bắt tay vào nấu cháo.

Chẳng mấy chốc, trong bếp đã truyền ra tiếng loảng xoảng, lộp bộp.

Tay chân Tần Thanh Tiêu không nghe theo sự điều khiển, anh vất vả thái nhỏ các loại nguyên liệu, lúc đặt lên bàn thì trượt tay khiến cái bát sứ rơi xuống.

Choang.

Vỡ tan tành, toàn bộ mấy thứ bên trong cũng văng tứ tung ra.

Tần Thanh Tiêu đứng hình mất vài giây, sau đó thở dài rồi ngồi xuống lau dọn.

Lúc Tần Thanh Tiêu mang theo thức ăn đến bệnh viện, trong lòng có một loại cảm xúc rất kỳ lạ. Anh không chờ nổi muốn được cho cô nếm cháo anh nấu, được cô khen, vậy mà mở cửa ra lại nhìn thấy cô đang ngồi trên giường ăn cơm.

Khương Ý hồn nhiên nói với anh:

“Chờ lâu quá nên tôi gọi đồ ăn ngoài rồi.”

Gân xanh trên trán Tần Thanh Tiêu nhảy lên, cô không biết anh đã vất vả thế nào để nấu cháo cho cô sao? Thời gian mà anh vừa phung phí đó có thể giúp anh kiếm bao nhiêu tiền cô biết không? Khốn kiếp!

Rầm.

Tần Thanh Tiêu giận dỗi đặt cái túi trong tay lên bàn.

Đáng chết là nhìn đôi mắt vô tội và có hơi sưng đỏ của cô, nửa chữ cằn nhằn anh cũng không nói ra được.

Khương Ý trông bộ dáng bực bội kia của anh, khóe môi xấu xa cong lên. Không ngờ anh nghe lời cô như vậy, còn thật sự chạy đi làm cơm, xem như cô đã trả được mối thù trong lòng.

Nhưng mà cô thật sự tò mò một chuyện…

“Anh nấu gì vậy?”

Nói rồi đưa tay chạm vào cái túi, lại bị Tần Thanh Tiêu nhanh tay hơn ngăn cản:

“Ăn cơm của em đi.”

“Xem một chút thôi.”

“Bỏ đi.”

“Anh đã cất công chuẩn bị nó cho tôi mà, để tôi nếm thử.” Cô cố chấp mở túi lấy cái hộp bên trong ra.

Tần Thanh Tiêu lạnh mặt:

“Em biết tôi bỏ bao nhiêu công sức cho thứ này không?”

Khương Ý nhìn anh nghiêm túc như thế, có chút buồn cười hỏi:

“Anh dỗi ngược à?”

“Tôi không làm trò trẻ con đó.”

Anh chỉ ghét cảm giác bị trêu đùa.

Khương Ý nhàn nhã bật nắp hộp ra, mùi thơm lập tức bay vào mũi, còn có khói trắng bốc lên. Cô dùng muỗng múc ra, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng.

Tần Thanh Tiêu không nhịn nổi:

“Không phải em vừa ăn cơm à? Còn chưa no?”

“Ăn thử thôi, buổi chiều hâm nóng lại ăn cũng được, anh có cần so đo thế không?”

Cô thổi thêm hai hơi rồi mới nếm thử, cà rốt và rau hơi nhừ, có lẽ vì anh không canh được thời gian để cho chúng vào nồi, vị thì không đến nỗi nào.

Khoảnh khắc cô nghiền ngẫm món ăn mà chính tay Tần Thanh Tiêu làm, anh có hơi cứng người, trong lòng hồi hộp.

Hình thức không đẹp mắt lắm, nhưng Khương Ý cảm nhận được sự ấm áp. Cô nâng mắt lên nhìn ngũ quan tuấn mỹ đang căng thẳng của Tần Thanh Tiêu, khẽ nói:

“Tạm chấp nhận được.”

“Không ngon thì đừng ăn.” Anh nhàn nhạt đáp.

Cô hừ một tiếng:

“Anh xin lỗi như vậy sao? Thành ý đâu?”

“Em đừng quá đáng, tôi đã làm theo lời em rồi.”

Trước mắt thoáng hiện ra hình ảnh quay cuồng của Tần Thanh Tiêu trong bếp, không hiểu sao tâm trạng Khương Ý tốt hơn rất nhiều:

“Xem như tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

Cô đóng nắp hộp thức ăn lại, cẩn thận cho vào túi rồi nói:

“Ngày mai tôi có thể xuất viện không?”

“Bác sĩ bảo em ở lại theo dõi thêm.”

“Mẹ tôi cũng cần người chăm sóc, hơn nữa đã ấn định lịch phẫu thuật rồi, tôi phải nói chuyện với mẹ.” Khương Ý lắc đầu. “Bà ấy sẽ lo lắng nếu biết tôi nhập viện.”

Chân mày Tần Thanh Tiêu khẽ chau lại, không chỉ bác sĩ mà htk cũng dặn dò anh quan tâm nhiều hơn đến vấn đề sức khỏe của cô, vì vậy anh chủ động nói:

“Tôi đi thay em.”

Sau đó, dù Khương Ý nói gì đều không lọt vào tai Tần Thanh Tiêu, anh kiên quyết bắt cô nghỉ ngơi, mở cửa đi ra ngoài, định tìm mẹ cô để nói chuyện.

Khương Ý sợ hãi lật chăn ra, gọi với theo:

“Tần Thanh Tiêu, anh điên rồi à? Sao anh dám xuất hiện trước mặt mẹ tôi? Anh định nói gì với bà ấy?”

Người đàn ông hơi dừng bước, đứng ở cửa nhìn cô. Anh không biết bản thân nghĩ thế nào lại nói:

“Tôi tìm bác gái công khai chuyện của chúng ta, như vậy hậu phẫu thuật tôi có thể giúp em chăm sóc bà ấy.”