Tần Thanh Tiêu nhận được một cuộc gọi từ phía bệnh viện.
Tạm thời anh không muốn đối mặt với Khương Ý nhưng bởi vì hôm nay là ngày quan trọng của cô và bà Lâm, anh nhất định phải đến.
Trước cửa phòng phẫu thuật, Khương Ý nắm chặt hai tay vào nhau, cả người không ngừng phát run vì lo lắng quá độ.
Bỗng nhiên, một bàn tay to đặt lên tay cô.
Khương Ý giật mình ngẩng đầu, phát hiện người đến là Hoàng Cảnh Hiên.
“Anh đã trao đổi với bác sĩ mổ chính, bác ấy rất đáng tin, là người giỏi nhất ở Nam Thành rồi, em không cần phải lo lắng đâu.”
Khoảnh khắc trông thấy Hoàng Cảnh Hiên, cô ngơ ngẩn thật lâu, tay cũng vô thức nắm lấy những ngón tay thon dài của hắn.
Hoàng Cảnh Hiên mặc quần tây và áo sơ mi trắng, vẫn là người đàn ông dịu dàng ổn trọng trong trí nhớ của cô. Hắn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay kéo cô vào lòng, vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô.
Khương Ý lẩm bẩm cầu nguyện rồi bắt đầu liên tục hỏi hắn:
“Sau khi phẫu thuật thì khối u sẽ biến mất hoàn toàn chứ? Có ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ không? Ngộ nhỡ nó tái phát thì sao? Đến lúc đó…”
“Ý, không sao đâu.”
Hoàng Cảnh Hiên vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô mà đau lòng. Mới bao lâu không thấy, sao cô lại gầy thế này? Có phải vì chuyện ly hôn của họ nên cô mới chật vật như vậy không? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu của hắn, hắn muốn biết cuộc sống hiện tại của cô ra sao, muốn hỏi thăm, nhưng ngại vì chuyện với Hà An Chi nên chỉ đành nhịn xuống.
Lúc này, tiếng bước chân chầm chậm bỗng nhiên vang lên bên tai bọn họ, cuối cùng dừng lại bên cạnh cả hai.
Khương Ý một lần nữa ngẩng đầu, kế tiếp giật nảy mình, theo bản năng đẩy Hoàng Cảnh Hiên ra.
“Sao anh… cũng ở đây?”
Cô chưa từng trông thấy vẻ mặt Tần Thanh Tiêu lạnh lẽo như thế, ánh mắt của anh tựa hồ biến thành một mũi tên nhọn chuẩn bị đâm xuyên qua cơ thể cô, làm cô không dám nhúc nhích.
Hoàng Cảnh Hiên thấy thái độ Khương Ý thì nhíu mày. Hắn biết, đây là giám đốc mới nhậm chức của công ty cô. Mối quan hệ giữa họ thật sự mờ ám, từ lần trước đi ăn riêng ở nhà hàng hắn đã biết tên họ Tần này và vợ mình không bình thường rồi.
Sự im lặng giữa ba người kéo dài hơn hai phút, không khí có chút nặng nề, Tần Thanh Tiêu nhếch môi nói:
“Em hỏi tại sao tôi ở đây à? Nếu tôi không đến thì đã bỏ lỡ cảnh tượng thú vị này rồi.”
Khương Ý nhạy cảm phát hiện Tần Thanh Tiêu đang giận, anh ta không biểu hiện ra ngoài nhưng chắc chắn đây là sự yên bình trước giông bão.
Vừa nãy cô chỉ lo nghĩ về việc phẫu thuật của mẹ nên mới vô thức tựa vào Hoàng Cảnh Hiên, bị Tần Thanh Tiêu nhìn thấy thì tệ thật…
Khương Ý vô cùng tự trách, cô cắn chặt môi, cúi đầu không nói.
Tần Thanh Tiêu và Hoàng Cảnh Hiên nhìn nhau bằng ánh mắt tràn ngập thù địch, sau đó, Tần Thanh Tiêu bỗng nắm lấy cổ tay Khương Ý.
“Lại đây.”
Cô bị kéo đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay bên kia cũng truyền tới một lực kéo khác. Hoàng Cảnh Hiên dùng sức giữ chặt cô, nghiêm túc nhìn Tần Thanh Tiêu:
“Anh định làm gì cô ấy?”
Môi mỏng của Tần Thanh Tiêu mấp máy, chỉ nói:
“Buông ra.”
Khương Ý bị hai người họ nắm đến phát đau nhưng không dám mở miệng, cũng không biết nên làm gì. Một bên là người đàn ông cô từng yêu, một bên là người “tài trợ” cho cuộc sống của mẹ con cô, bây giờ vùng ra khỏi tay ai cũng đều khó xử.
“Cô ấy đang sợ hãi, anh không nhìn thấy sao?” Hoàng Cảnh Hiên không vui.
“Buông, tay, ra!” Tần Thanh Tiêu cố chấp nhắc lại.
Người có địa vị, thân phận như Tần Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với bất kỳ ai. Huống chi tính cách của anh vốn là cứng đầu, ngang ngạnh. Bình thường đối với Khương Ý, anh luôn thừa sự nhẫn nại, nhưng gặp tình địch thì lập tức bộc lộ toàn bộ tính xấu, sự kiêu ngạo từ trong xương cốt không cho phép anh chịu thua.
Tần Thanh Tiêu càng dùng sức giữ tay Khương Ý hơn, vừa kéo cô vừa nhấn mạnh:
“Cô ấy bây giờ là bạn gái tôi.”
“Cái gì?” Hoàng Cảnh Hiên không nghe rõ.
“Khương Ý là bạn gái của tôi.” Tần Thanh Tiêu vừa nhắc lại vừa hất tay của Hoàng Cảnh Hiên ra, để cô ngã vào lòng mình, như sợ bị ai cướp mất mà dùng sức ôm thật chặt.
Khương Ý chỉ có thể là của anh, một mình anh mà thôi!
Toàn bộ quá trình này, Khương Ý chẳng nói nửa chữ, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh Hoàng Cảnh Hiên và Hà An Chi dây dưa với nhau, rồi lại nhớ đến cái đêm Tần Thanh Tiêu gọi tên người phụ nữ khác. Họ đều là những người đàn ông tồi, rất tồi, tại sao ông trời có thể đối xử với cô bất công như vậy nhỉ? Xung quanh chẳng có lấy ai ra hồn!
Khương Ý thô bạo đẩy Tần Thanh Tiêu ra, nhìn cả hai người đàn ông bằng ánh mắt trống rỗng:
“Tôi muốn ở một mình, đừng chạm vào tôi.”
Bàn tay của Tần Thanh Tiêu cứng đờ giữa không trung, thấy cô bày ra biểu cảm khổ sổ như vậy, sâu trong lòng dấy lên cảm giác xót xa. Anh siết chặt tay thành nắm đấm rồi lui về phía sau vài bước, Hoàng Cảnh Hiên cũng hiểu ý rời khỏi tầm mắt của Khương Ý.
Hoàng Cảnh Hiên biết bản thân từng làm cô tổn thương.
Tần Thanh Tiêu cũng biết bản thân đang làm cô tổn thương.
Khương Ý thở dài một hơi, đột nhiên nói:
“Tôi ước gì chưa từng quen biết cả hai người.”
Cô mệt mỏi quá, tình cảm nam nữ đúng là khổ ải. Bao giờ mới có thể kết thúc nhỉ? Cô thật sự muốn đi đến nơi nào đó thật an tĩnh, cùng mẹ sống những ngày tháng vui vẻ không bị làm phiền.