Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 50: Tôi chỉ muốn cô ấy




Khương Ý ghét bỏ cả hai người đàn ông ra mặt, cô không muốn nói chuyện với họ, không thèm quan tâm chút nào.

Thời gian trôi qua từng chút, mắt cô vẫn dán chặt vào cửa phòng bệnh.

Lâu, thật sự rất lâu.

Khương Ý cảm tưởng như đã qua mấy tiếng rồi, vậy mà vẫn chưa kết thúc.

Cô chờ trong sự sợ hãi, sợ xảy ra điều gì bất trắc.

Có vài lần Tần Thanh Tiêu định tiến tới chỗ cô, nhưng vừa di chuyển thì lại bị Hoàng Cảnh Hiên đưa tay ngăn cản:

“Cô ấy nói muốn ở một mình.”

Chỉ lần này thôi, Tần Thanh Tiêu không so đo với tình địch của mình.

Lúc cánh cửa phát ra âm thanh lạch cạch, Khương Ý là người đầu tiên đứng phắt dậy, cô hồi hộp nhìn về phía bác sĩ, chỉ nghe ông nhẹ nhàng thông báo:

“Cuộc phẫu thuật rất thành công.”

Cả người Khương Ý bỗng trở nên nhẹ nhõm, cô lùi về sau, lảo đảo ngồi xuống ghế. May mắn cuối cùng đã mỉm cười với cô!



Lâm Ngọc Nghi được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt, bởi vì Hoàng Cảnh Hiên có quen biết với bác sĩ ở bệnh viện, mà Tần Thanh Tiêu lại chi rất nhiều tiền cho bà nên Khương Ý không cần phải lo lắng thêm gì.

Cô ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay mẹ, khẽ vuốt ve. Bà vẫn còn đang hôn mê, hai mắt nhắm nghiền không biết gì cả, nhưng bác sĩ đã nói rồi, sau khi tỉnh dậy, sức khỏe của bà sẽ dần tốt lên.

Thông qua cửa sổ bằng kính trong suốt, Tần Thanh Tiêu và Hoàng Cảnh Hiên nhìn thấy cô đang len lén lau nước mắt.

Một động tác này của cô thôi cũng khiến Hoàng Cảnh Hiên không kìm được sự tức giận, tay siết thành nắm đấm:

“Giám đốc Tần, người như anh muốn bao nhiêu phụ nữ mà không có, tại sao phải là Khương Ý?”

Tần Thanh Tiêu mím chặt môi nhìn bóng lưng gầy yếu của Khương Ý, không trả lời mà đá sang chuyện khác:

“Cậu đang cho rằng hai người ly hôn là do tôi xen vào giữa à?”

“Không đúng sao?”

Khóe môi Tần Thanh Tiêu hơi nhếch lên, ý cười khinh bỉ rõ ràng:

“Trước khi tôi đến Nam Thành thì hai người đã đổ vỡ rồi, vì một người phụ nữ tên Hà An Chi.”

“Anh…” Hoàng Cảnh Hiên chột dạ, khuôn mặt tuấn tú hơi biến sắc: “Cô ấy nói với anh?”

“Không, cô ấy rất kín miệng, sẽ không bao giờ phơi bày vết thương lòng của mình cho người khác thấy đâu.” Tần Thanh Tiêu cười cười: “Nếu tôi muốn biết cái gì thì đều có thể tự điều tra. Cậu đã ngủ lại nhà người phụ nữ kia nên mới đồng ý ly hôn mà nhỉ?”

“Tôi và An Chi chưa từng làm chuyện đó.” Hoàng Cảnh Hiên khẳng định chắc nịch.

Tần Thanh Tiêu đút một tay vào túi quần, nhàn nhã nói:

“Nhưng sự thật là cậu đã khiến cô ấy bị tổn thương, trước cả khi tôi xuất hiện.”

Cổ họng Hoàng Cảnh Hiên nghẹn cứng, lòng bàn tay cũng trở nên lạnh lẽo. Hắn biết lúc ấy là hắn sai, vì vậy không thể đáp trả:

“Tôi đang tự kiểm điểm, còn anh thì sao? Anh cũng đang trêu đùa tình cảm của Khương Ý mà thôi, cô ấy đã đủ khổ rồi, buông tha cho cô ấy đi.”

“Là cô ấy tình nguyện làm bạn gái của Tần Thanh Tiêu tôi, tôi không ép.”

Thật ra, chuyện đến nước này một phần do hoàn cảnh ép buộc, Tần Thanh Tiêu nói vậy cũng không sai chút nào.

Hoàng Cảnh Hiên đau lòng nhìn Khương Ý, giọng đã hơi run:

“Mới gần hai tháng cô ấy đã bị hành hạ tới mức gầy trơ xương rồi, họ Tần, anh không nhìn thấy sao? Anh không có một chút thương cảm nào à?”

Lần này đến lượt Tần Thanh Tiêu im lặng, bởi vì chính anh cũng nhận ra, gần đây Khương Ý yếu ớt và mỏng manh hơn nhiều. Hôm tặng vòng tay cho cô anh đã phát hiện cô gầy rồi, sau đó cô bị sốt phải nằm viện, tỉnh dậy liền có hàng tá thứ phải lo, không stress, không giảm cân mới lạ.

Hoàng Cảnh Hiên nhìn Tần Thanh Tiêu, nặng nề nói:

“Anh muốn thế nào mới buông tha cho Khương Ý?”

“Không thế nào cả.” Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn cô ấy.”

Biết bản thân làm vậy là không đúng, nhưng vẫn muốn chiếm hữu cô.

Hoàng Cảnh Hiên cảm giác máu nóng trong người đang điên cuồng dâng lên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tần Thanh Tiêu khi nói những lời đó, hắn chỉ có ý nghĩ sẽ đập anh ta một trận ra bã.

“Muốn đánh nhau?” Tần Thanh Tiêu nhìn ra được sự căm ghét của Hoàng Cảnh Hiên dành cho mình. “Tôi không ngại đâu.”

“Trẻ con.”

Nói rồi, Hoàng Cảnh Hiên xoay người rời đi.

Bọn họ đều không còn là những đứa nhỏ chỉ biết giải quyết chuyện bằng bạo lực nữa, huống chi, bây giờ có làm vậy Khương Ý cũng không tha thứ cho hắn.

Tần Thanh Tiêu gọi điện thoại dặn dò trưởng phòng sắp xếp cho Khương Ý tạm dừng công việc, sau đó đẩy cửa bước vào.

“Tôi đã xin cho em nghỉ việc, tạm thời không cần đến công ty.”

Khác với lần trước, Khương Ý rất ngoan ngoãn nghe lời anh, chỉ gật đầu, mắt không rời khỏi Lâm Ngọc Nghi, cô nói:

“Cảm ơn.”

Cô của hiện tại thật sự đã chẳng còn sức nữa, mẹ thì cần người chăm sóc. Cho dù lòng tự tôn của cô cao, cô thích kiếm tiền, cũng phải xem lại năng lực bản thân trước.

“Về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gọi y tá đến đây chăm sóc bà ấy.”

Tần Thanh Tiêu nói xong không thấy cô động đậy thì bước tới gần, dùng sức ôm lấy cô.

Khương Ý nhỏ giọng phản kháng:

“Buông ra!”

“Về nhà!”

“Tôi không muốn đi! Mẹ tôi còn chưa tỉnh!”

“Khi nào bà ấy tỉnh tôi sẽ đưa em tới thăm bà ấy, đừng bướng nữa.”

Tần Thanh Tiêu dùng sức, bế bổng cả người cô lên, mặc cho cô giãy dụa thế nào cũng không chịu để cô ở lại bệnh viện.

“Em nhìn lại bản thân xem, gầy lộ cả xương, không biết tự chăm sóc mình. Đến lúc mẹ em tỉnh dậy, thấy em như thế bà ấy sẽ vui à?”

Người trong lòng anh bỗng nhiên lặng thinh, có lẽ cảm thấy anh nói rất đúng, cô vỗ nhẹ lên cánh tay anh, ý bảo có thể buông ra.

Tần Thanh Tiêu thả Khương Ý xuống một cách thật nhẹ nhàng, giống như sợ cô bị đau. Cô tương đối cao, vậy mà lúc bế trên tay chẳng có cảm giác gì, quả thật rất… gầy.

Tay Tần Thanh Tiêu sờ lên mặt cô, bị cô hất ra:

“Làm gì vậy?”

“Trong thời gian này em phải ngủ nghỉ đúng giờ cho tôi.”

Từ lúc này trở đi, Tần Thanh Tiêu bắt đầu kiểm soát việc ăn uống và nghỉ ngơi của Khương Ý một cách nghiêm khắc.

Công việc của Khương Ý sẽ tạm dừng một tháng, ngoài ở nhà ăn cơm và ngủ, cô chỉ làm một việc duy nhất là đến chỗ mẹ thăm bà mà thôi.

Ngay cả việc nấu cơm Tần Thanh Tiêu cũng không cho cô động vào, vì muốn cô nhanh chóng khỏe lại, anh thường xuyên mua các loại đồ bổ về cho cô dùng, thuê cả người giúp việc mới để quán xuyến mọi thứ.

Anh nghe lời Hà Tuấn Khang, tiết chế việc làm tình, không dám động vào người cô, cố gắng chịu đựng lửa dục thiêu đốt vào mỗi đêm...