Nếu Như Anh Muốn...

Chương 86: Anh yêu em!




Sáng hôm sau, Mạc Thần đã tỉnh từ lúc nào nhưng cô gái bên cạnh vẫn đang yên giấc nồng, cả người ở trong lòng anh dù cả hai đang trần như nhộng da thịt chạm nhau.

Anh vô thức đưa ngón tay cứng rắn của mình chạm vào đôi môi nhỏ nhắn đó ngày trước đã từng bài xích, ghét bỏ nó ấy mà hôm qua anh lại tham lam điên cuồng chiếm đoạt làm môi cô sưng lên.

Có lẽ khúc mắc ngày trước của cô với anh đã được lí giải một phần. Có lẽ anh yêu cô nhiều hơn mình nghĩ chỉ là việc hận thù giữa hai bên khó cách nào quên được. Nhưng từ trước cô vẫn một mực nói yêu hắn còn hắn chưa bao giờ nếu khi cô nhớ lại cô có rời đi?

Nghĩ vậy thôi cũng đủ làm anh khó chịu ôm cô chặt hơn, tim đập loạn lên. Anh sợ mất cô rồi, việc mất đi đứa bé cũng đủ làm anh đau lòng rồi.

- Ừm...em muốn ngủ tiếp!

Giọng cô như tiếng mèo con người vùi vào bờ ngực của anh thật ấm áp. Anh nhếch môi cười.

- Ngoan để anh đi làm!

Đấu tranh mãi cuối cùng anh cũng rời được giường còn cô vẫn còn ngủ. Anh nhắc người làm chuẩn bị bữa sáng cho cô giúp cô tắm rửa còn mình đến Tập đoàn.

Sáng sớm tại Tập đoàn.

Lục Cảnh đi vào mặt mũi rất khó coi còn Mạc Thần đang chuyên tâm xem tài liệu, có vẻ hôm nay sắc mặt anh ổn hơn chút vì được ăn " bữa tối " đầy đủ đây mà.

- Chủ tịch tôi đã điều tra có vẻ vụ việc về clip được phát tán là do có người dàn dựng. Việc xảy ra mấy năm mà đến bây giờ họ mới tung ra có vẻ không hề đơn giản nếu muốn tiền họ đã làm điều này trước rồi. Có lẽ có kí do khác tôi không biết là nhắm đến cô Dung Ân hay Chủ tịch?

Ánh mắt anh dừng lại trầm ngâm suy tư.

- Có phải Hà Trang không?

Lục Cảnh ngập ngừng khó nói.



- Thật ra tôi không dám chắc vì khi theo dõi cô Trang rất mờ ám muốn biết lịch sử gọi của cô ấy thì cần mất công sức tí.

Anh gật gù hài lòng.

- Vậy cứ làm đi dù gì vừa rồi chúng ta đã nhờ bên Cục anh ninh vậy làm luôn cho ra chuyện. Tôi nghĩ có ai khác trong chuyện này!

Vừa nhắc tào tháo xong là Hà Trang đã đi đến một cách quang minh chính đại không thông qua ai cứ vậy đi lên phòng làm việc riêng của anh. Lục Cảnh biết ý lui xuống, Mạc Thần nhíu mày nhìn cô. Hà Trang mỉm cười đi đến ôm lấy cánh tay anh.

- Anh em nhớ anh lắm!

- Có chuyện gì?

Giọng anh lạnh lùng rất khác lúc trước làm cô ta cứng miệng, ánh mắt lạ lùng nhìn anh.

- Em nhớ anh thì đến không được sao? Anh có phải mềm lòng với cô ta?

Mạc Thần nghe được nhắc tên Dung Ân làm anh nhớ tới buổi tối hôm qua lại làm anh yết hầu lăn lộn lên xuống. Anh đi đến uống chút nước.

- Có vẻ công việc của em rảnh rỗi nhỉ?

- Em nhớ đến thăm anh tranh thủ thôi!

Mạc Thần cười khẩy dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

- Hà Trang anh đã nói gì nào, đừng bao giờ vượt quá giới hạn của anh?

Hà Trang nghe xong bị giây mình một cái đờ đẫn load câu nói của anh nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh mỉm cười.



- Em nhớ anh nên đến đây thể hiện tình cảm cũng là vượt quá giới hạn sao?

- Sau lưng anh làm chuyện không đứng đắn thì em biết rồi chứ?

Mạc Thần trừng mắt nhìn xoáy sâu vào đôi mắt lúng túng của Hà Trang.

- Chuyện cũ anh đã nói rồi không nhắc lại với báo chí em cũng nên thẳng thắn nói rõ quan hệ hiện tại của tôi và em. Tính ra em bên cạnh tôi cũng chỉ được chứ không mất.

Hà Trang sợ hãi đi đến ôm hắn thật chặt sợ bị buông bỏ vậy.

- Anh, em sẽ ngoan ngoãn mà anh đừng vứt bỏ em!

- Ngày trước tôi còn dung túng cho cô nên cô được nước làm tới. Hiện tại tôi đang không muốn nghĩ chuyện cô làm với Dung Ân, cô nên cầu nguyện đi!

Hà Trang hoảng sợ khi anh lật bài ngửa với cô xưng hô xa cách mà còn thẳng mặt nói ra bênh vực cho Dung Ân như vậy. Cô sợ mất anh, sợ mất tất cả, giọng đầy ghét bỏ.

- Em làm gì sai sao? Em nghĩ cho anh em mới làm cho cô ta như vậy anh sao trách em? Người ta yêu nhau yêu cả đường đi lối về, anh ghét ai em cũng ghét người đó giờ thì hay rồi anh lại bênh vực cho con gái của kẻ thù.

Hà Trang cười chế giễu, Mạc Thần tức giận tay nắm lấy cằm nhỏ của cô ta giọng trầm xuống.

- Câm miệng và rời khỏi đây! Tôi đã cho cô nhiều như nào thì có thể lấy lại hết tất cả! Tôi tưởng cô thông minh, ngoan ngoãn tôi còn bỏ qua nhưng có vẻ khi không biết điều thì tôi cần làm cô tỉnh táo.

Hà Trang há hốc mồm nghe anh nói từng chữ một nhưng cô có con át chủ bài hậu thuẫn cho cô.

- Anh yêu cô ta rồi!

Giọng nói căm ghét, ganh ghét của cô nhìn Mạc Thần, ánh mắt chớ chớp của anh tỏ ra ngộ nhận.