Nếu Như Anh Muốn...

Chương 87: Mất giá trị lợi dụng




Hà Trang rờ khỏi phòng làm việc của Mạc Thần đầy khó chịu và giận dữ vào trong xe cô hét toáng lên tay loạn xạ đập vô lăng, ánh mắt căm hờn nhùn phía trước xe.

- Dung Ân; Dung Ân! Tao sẽ không để yên cho mày!!!

Cô lập tức lôi điện thoại ra gọi cho số điện thoại mình hay nhớ bên đầu dây bên kia đã bắt máy.

- Giúp tôi giải quyết triệt để Dung Ân. Cô ra, tôi không muốn cô ta tồn tại trên đời này nữa!

Bên đầu dây nhếch môi đầy nham hiểm.

- Cô nóng vội gì chứ? Mà chúng tôi được gì khi giúp cô đây?

Hà Trang cười sảng khoái, tỏ ra quỷ quyệt.

- Ha không phải ban đầu các người kiên hệ với tôi trước sao, tôi cá là các người biết tôi là ai? Các người cũng không ưa cô ta tôi nói đúng chứ?

Bên kia im lặng một vài giây.

- Được cô khá đấy! Nhưng chúng tôi không giết người chúng ta chỉ làm cho nó thân tài ma dại sống không bằng chết!

- Đã hãm hại người ta mà còn để ý lòng nhân đạo sao?

Hà Trang chán ghét chửi.

- Im mồm! Cô ganh ghét cô ta mà không có gì để trả thù, cô không có quyền lên tiếng. Cô đã hết giá trị với anh ta cô nghĩ giờ bản thân còn giá trị hơn cô ta?

- A!!!

Hà Trang tức giận ném điện thoại tóc tai rối bù, ánh mắt căm hờn không giấu nổi.

Mạc Thần gọi điện cho lễ tân dưới sảnh giọng đầy bực bội.

- Lần sau không có sự cho phép của tôi không cho ai được phép để Hà Trang vào đây, tuyệt đối không được bước vào công ty!



Lễ tân nghe xong trán đổ mồ hôi, vì khi Hà Trang cũng là người quen lâu năm của Chủ tịch nên không nghĩ giờ họ trở mặt với nhau như này.

- Vâng vâng lần sau tôi sẽ chú ý!

Phương Phương tỏ ra giận dỗi Đằng Phong.

- Anh có đưa em đến Biệt thự Mạc Thần không hả?

Đằng Phong bất lực vì luôn phải ở giữa chịu đựng số phận chiều người yêu và bạn thân. Anh ra sức dỗ cô nhưng cô một mực muốn gặp Dung Ân.

Anh hôn môi cô một cái cái môi chu lên đầy giận dỗi.

- Nhưng em hứa với anh là không được đưa Phong Vũ đến được không?

Phương Phương nghe xong xì một cái cau mày lại.

- Xì...em biết rồi!

Đằng Phong lén đi ra ngoài gọi điện thoại cho Mạc Thần để thương lượng với anh.

- Cậu lúc nào về?

Mạc Thần nhếch môi bỏ chiếc kính xuống mặt bàn sáng bóng.

- Muốn đưa mèo nhỏ nhà cậu sang chơi?

Đằng Phong cười thầm.

- Chỉ có cậu hiểu tôi.

- Lúc tôi về mà thấy mặt Phong Vũ là cậu chết với tôi!

Đăng Phong híp mắt vui vẻ.



- Ok bạn.

Dung Ân tỉnh dậy cả người chi chít vết hôn và ê ẩm toàn thân, cô nhỏ nghiêng xung quanh đã chẳng còn anh bên cạnh.

Người giúp việc đi lên mỉm cười với cô.

- Tiểu thư cô dậy rồi! Cô muốn đi tắm không?

- Có.

Khi người làm dìu cô vào nhà tắm lén nhìn cơ thể cô mà chép miệng đúng là đàn ông không nhẫn nhịn được mà.

Người làm xả nước vào bồn, Dung Ân ngắm mình trong gương đầy lạ lẫm cảm giác hôm qua Mạc Thần trêu đùa cô thật kì lạ và thú vị.

- Cô ơ để cháu tự tắm!

Ánh mắt Dung Âm xấu hổ khi để người làm tắm rửa cho cô như vậy. Người làm cũng biết ý mà rời đi.

Vừa đi ra thì gặp Phương Phương và Đằng Phong đi lên lầu.

- Mạc Thần bảo đưa bạn của Dung Ân đến đây chơi với cô ấy.

Đằng Phong nhìn người làm vẻ thị uy.

- A! Tôi biết rồi!

- Dung Ân đâu?

Người làm được Phương Phương hỏi như vậy kiền im lặng mà chỉ tay chỗ phòng tắm.

- Để anh xuống lầu em ở đây đi!

- Um.