Ngài Sói Của Tô Sa

Chương 5: sĩ diện + liều




Máu sĩ diện + máu liều\= Hani cầm tay Tinh Kính Đằng kéo vào khách sạn ngay gần quán rượu làm tên bạn trai tức điên.

Anh cũng để cô kéo vào, xem cô to gan tới cỡ nào.

Vậy mà vào phòng xong cô lại bẽn lẽn:

- Diễn một chút rồi đi.

Rồi cô đứng thập thò ở cửa sổ, hé rèm nhìn tên bạn trai đang điên cuồng nhấn điện thoại gọi cho mình.

Tới cuộc thứ 9 cô mới nhàn nhạt nghe máy:

- Xin hỏi ai đấy?

- Em làm cái trò gì vậy!

- Ồ xin lỗi số không lưu danh bạ nên tôi không biết anh là ai.

- Em ra ngoài cho anh.

- Đ'

- Em với tên đàn ông đó tới mức nào rồi?

- Thôi nhé, tôi bận ngủ rồi. Bạn trai mới đang trên giường đợi tôi vỗ về........

Cô cố tình giở giọng mờ ám làm Tinh Kính Đằng nhìn cô thâm hiểm. Xong xuôi cô chặn số, ném bốp điện thoại vào ghế sofa.

- Anh sẽ mãi mãi không có được tôi đâu. Chết tiệt!

Cô nghiến răng nhìn qua cửa sổ rồi kéo rèm một cái "roẹt".

- Tính ở đây bao lâu?

Anh ngồi dựa ở đầu giường, chân vắt chéo, giầy còn không thèm cởi, tay thì đang nới cổ áo lỏng ra.

- Trung bình một cuộc hành sự của đàn ông là bao lâu?



Tinh Kính Đằng cong môi cười, không nhìn cô mà đang cởi cúc áo ở tay .

- Cô hẳn phải biết chứ!

- Biết thì hỏi làm gì.

- Ồ, tùy người, nhưng nếu là tôi, cỡ vài tiếng.

Cô thấy tên bạn trai hùng hổ đi vào khách sạn nhưng bị người của Tinh Kính Đằng chặn lại.

- Thì ở vài tiếng rồi ra.

Tinh Kính Đằng thấy cô hút thuốc, nhận ra áo chống đạn, nói năng không kiêng nể ngỡ phải sành sỏi lắm. Thế mà cái vấn đề này lại không biết. Lòng anh bất ngờ thấy rõ.

- Cô tên gì?

- Hani. Còn anh.

- Cô không cần biết.

- Ừ, dù sao sau này cũng không gặp lại. Dù gì cũng cảm ơn anh, người lạ mà vẫn adua theo tôi.

- Tôi cũng được lợi mà, hôn người đẹp đó thôi.

Cô xẩu hổ quay đi, ngồi trên ghế sofa đơn, cả hai yên lặng, thi thoảng cô còn nhìn đồng hồ như đang đếm thời gian.

Được lúc sau, Hani ngủ vắt vẻo trên ghế nhỏ, người vẫn sốt và nóng ran.

Tinh Kính Đằng cẩn thận bế cô ra giường, cô hơi dặt dẹo rồi gác chân lên gối ngủ.

"Con gái con nứa gì mà dễ vậy, chẳng phòng bị chút nào. May cho em, tôi không vờn với người bệnh".

Hani gần sáng thì không sốt nữa, cô xoay người, theo thói quen gác chân lên gối, nhưng nhận ra gối này khang khác.

Mở mắt ra, cô tá hỏa nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Cô nhìn lại, may quá, cả hai vẫn ăn mặc chỉnh tề, không có dấu hiệu gì là quá đáng cả.

Khẽ đặt gối ra, Hani rón rén nhón chân định chuồn, thì bất ngờ đối phương lên tiếng.

- Cô tính chạy đi đâu, vừa mới hết sốt thôi, ngủ nốt tới sáng hẳn đi.



Anh ngồi dậy, Hani hốt hoảng nhìn lại:

- Tôi, khỏe rồi!

- Thế à, tôi thì không khỏe.

- Hả?

- Cả đêm cô vặn vẹo bên cạnh, nằm thì gác chân, thách cô nếu là tôi mà ngủ được đấy.

Hani tóc lộn xộn, ánh mắt vừa ngủ dậy vẫn mơ màng, áo bị lệch hơi hở làm khe ngực lấp ló.

- Chứ tôi phải làm sao?

- Ở lại thêm vài tiếng.

Hani nhìn lên đồng hồ đeo tay.

- Thì đã ở vài tiếng rồi còn gì.

- Vài tiếng nữa.

- Để làm gì?

- Hành sự!

Tinh Kính Đằng bá đạo nói làm Hani đưa tay che trước người.

- Anh ..anh tính làm gì tôi?

- Thế cô nghĩ nam nữ vào khách sạn để tâm sự à.

- Mẹ nó, anh lùa tôi à!

- Chính cô dắt tay tôi vào đây.

Anh tiến tới áp sát người cô, cả đêm qua anh nhẫn nhịn lắm rồi. Ừ thì, có thế nào anh cũng là đàn ông chính hiệu, sáng sớm thế này, ở bên cô gái mình để ý mà lòng không gợn sóng là nói dối.