Ngài Thám Tử, Tôi Muốn…

Chương 1




Edit: Đậu Xanh

Cách nơi phố xá mười dặm có nhiều người nước ngoài đến sinh sống, một nơi xa hoa truỵ lạc.

Trong Tô Giới Pháp, lại là nơi khu dân cư tầm thường.

Theo thói quen, Bạch Nhiễm Mặc đẩy cửa sổ ra, nhìn đường phố dưới gác mái.

Trên đường không một bóng người, ngài thám tử hôm nay cũng không tới.

Đã là ngày thứ mấy rồi?

Cô không nhớ nổi, nhưng mà kể từ khi mời ngài thám tử tới, chưa đến ba ngày đã phá được án, bắt đầu từ đây việc này trở thành đề tài câu chuyện của mấy người hàng xóm trong khu phố.

Những người hàng xóm xung quanh bàn tán về vị truyền kỳ này, một số người nói anh đi du học ở Anh trở về, là con lai, một số người lại nói anh chính là Bá tước nước Anh, cha truyền con nối.

Nhưng mà điều đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, cô đã yêu ngài thám tử ngay từ ánh mắt nhìn đầu tiên.

Bạch Nhiễm Mặc vuốt lồng ngực đang nhảy thình thịch của mình, lại không khỏi nhớ đến ngày hôm đó.

Hôm đó, ngài thám tử vừa lúc tra manh mối ở con đường phía dưới, cách cô không xa không gần chỉ cần anh nghiêng đầu nhìn lên sẽ thấy cô ở tầng phía trên.

Góc nhìn của cô vừa vặn tốt, vừa lúc nhìn thấy bộ tây trang màu đen mặc trên người anh, áo khoác rộng bên ngoài là màu nâu nhạt.

Dáng người giống như người mẫu nổi tiếng, nhưng lại lộ ra một cỗ áp bách người sống chớ đến gần.

Anh dò hỏi những người qua đường, sườn mặt giống như được đao rìu gọt giũa như tượng điêu khắc cổ Hy Lạp, đặc biệt là đôi mắt kia, khi nhìn chằm chằm vào người trước mặt, vô cùng chuyên chú.

Gần như một khắc kia, Bạch Nhiễm Mặc cảm thấy bản thân bị vị thần tình yêu Cupid bắn trúng.

Mà người đàn ông kia đủ nguy hiểm, đủ quyết đoán, lại cũng đủ hấp dẫn phụ nữ.

Đặc biệt là hấp dẫn những phụ nữ như cô vậy.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Bạch Nhiễm Mặc luôn chú ý đến nhất cử nhất động của tiên sinh trinh thám.

Trong phố xá sầm uất, không có chuyện gì có thể che giấu được. Cô chỉ cần lân la làm quen với hàng xóm, cơ bản là có thể được mọi thông tin về anh.

Mấy người đó nói, ngài thám tử là Đường Cảnh Nhiên.

Ông Vương cách vách tiếp lời, ngài thám tử sinh sống trong một căn nhà lớn ở trong quảng trường Tulip của Tô Giới Pháp.

Mợ hai nhà Lý gia tầng trên bảo, ngài thám tử hình như rất phong lưu, thường xuyên trêu hoa ghẹp nguyệt.

Bé Thuý đối diện lén lôi kéo cô khua môi múa mép, “Cái người mà chị nói ấy hả, ai cũng nói Đường Cảnh Nhiên, Đường thám tử đặc biệt yêu thích những kiểu người đó!”

“Kiểu người gì?”

“Phụ nữ đã có chồng.”

Bạch Nhiễm Mặc cắn cắn môi dưới, vậy cô còn có cơ hội không?

Cô nhìn bản thân mình trong gương, một thân sườn xám màu trắng bằng lụa có thêu hoa, tóc không vén thành một búi, mà được tết thành bím tóc theo kiểu cũ, đặt sau tai.

Cô càng nhìn càng nhíu mày, cô chỉ là một người chưa chồng, làm sao có thể hấp dẫn anh đây?

Vì thế, cô lượn đi lượn lại sắm đồ trên phố, rồi trang điểm cho mình thành bộ dáng phu nhân phong lưu.

Xong việc mới quyết định ra cửa thông đồng với ngài thám tử, nhưng lại làm cho bé Thuý phía đối diện sợ hãi.

“Nhiễm Mặc, chị…chị đã kết hôn rồi sao?”

Mặt bé Thuý lộ ra vẻ khó hiểu, hai ngày nay không gặp cảnh cô được gả ra ngoài, bây giờ sao lại trang điểm giống như phu nhân nhà giàu thế kia, còn đặc biệt là cái loại có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.

Bạch Nhiễm Mặc hàm hồ trả lời:”Có chút việc.”

Sau đó, cô dẫm lên đôi giày cao 7cm, xách chiếc túi vải nhung màu đỏ, uốn éo đi ra cửa.

Dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt của đàn ông, chỉ kém lấy tròng mắt ra đặt trên người cô.

Bạch Nhiễm Mặc vô cùng hưởng thụ, cô không tin, bằng phong thái của tiểu thư cô, làm sao có thể không bắt tiên sinh trinh thám cơ chứ?

Cô nhất định phải làm ngài thám tử quỳ rạp dưới làn váy thạch lựu của mình!

Đi qua mấy ngã rẽ, rất nhanh đã đến một ngôi nhà kiểu tây ở quảng trường Tulip.

Bạch Nhiễm Mặc nhìn biển số nhà, phía trên có ghi, thám tử tư, Đường Cảnh Nhiên, phía dưới là chữ tiếng Anh tương ứng.

Không sai, chính là nơi này.

Cô vươn đầu ngón tay trắng xanh, dùng móng tay sơn màu đỏ ấn chuông cửa.

Cảnh tượng này giống như trong dự đoán của cô, ánh mắt ngài ấy lộ ra vẻ xa cách nhưng sau khi nghe cô nói mình là khách hàng, anh lập tức lễ phép mời cô vào.

Đi qua đại sảnh tráng lệ, trên đầu hai người là những ngọn đèn bằng pha lê rực rỡ lung linh, một trước một sau, đi qua cầu thang gỗ xoay tròn, dừng lại ở thư phòng tầng hai.

Bạch Nhiễm Mặc chú ý tới, cả tòa nhà lớn, chỉ có hai người bọn họ, ngay cả một người hầu cũng không thấy.

Ngài thám tử quay đầu lại, thản nhiên hỏi, “Phu nhân có gì giao phó?”