Ngài Thám Tử, Tôi Muốn…

Chương 2




Edit: Đậu Xanh

“Ngài thám tử, tôi nghi ngờ rằng mình đã ngoại tình rồi.”

“Phu nhân, nơi này của tôi không tiếp nhận điều tra chuyện tình cảm.”

“Nhưng mà, người tôi ngoại tình chính là anh đó.”

Móng tay sơn màu đỏ của Bạch Nhiễm Mặc vẽ vòng tròn trên ngực Đường Cảnh Nhiên, nơi khóe mắt toát ra vẻ quyến rũ tự nhiên.

Chỉ đáng tiếc rằng, ánh mắt tiên ngài thám tử luôn nhìn thẳng.

Tầm mắt anh không hướng về bộ ngực cao ngất, cũng không liếc nhìn cặp đùi trắng nõn lộ ra dười đường xẻ tà sâu của sườn xám.

Bạch Nhiễm Mặc cắn môi dưới, cánh môi được tô lớp son thoạt nhìn cực kỳ mềm mại.

Nếu đã quyết định tới câu dẫn anh, vậy tuyệt đối không có lý do nào từ bỏ.

Cô vươn ngón tay ngọc mảnh khảnh của mình ra đặt trên môi mỏng Đường Cảnh Nhiên, “Nếu tiên sinh không nói, tôi xem như anh đồng ý.”

Đẩy Đường Cảnh Nhiên ngã xuống sô pha, cô vặn vẹo vòng eo thon thả, sườn xám tơ lụa trên người lay động, lộ ra da thịt mê người.

Không nghiêng không lệch, trực tiếp ngồi trên đùi tiên sinh trinh thám.

—— chính là cái kia vị trí.

Nơi mềm mại nhất của phụ nữ, cùng nơi cứng rắn nhất của đàn ông chỉ cách nhau một tầng vải dệt mỏng, thân mật khăng khít.

Bạch Nhiễm Mặc mẫn cảm mà hét lên:”A ——”

côn th*t của người đàn ông còn chưa cứng rắn hoàn toàn, nhưng đã làm cho chỗ tư mật của cô cảm nhận được độ cứng cực kỳ kinh hãi.

Tuy nhiên, Đường Cảnh Nhiên lại không có bất kỳ động tác gì, trong ánh mắt sâu thẳm giống như giếng, nhìn không ra cảm xúc gì.

Nhưng vào lúc Bạch Nhiễm Mặc giang rộng chân ra, khoá ngồi ở trên đùi anh, yết hầu anh lăn lộn lên xuống.

Viền thêu chỉ vàng, toàn bộ sườn xám màu xanh ngọc, vạt váy được người phụ nữ vén lên để lộ đôi chân dài trắng nõn.

Giữa hai chân là quần lót ren màu đen, bao bọc lấy nơi tư mật.

Ánh mắt ngài thám tử càng thêm tối lại.

Tây trang và giày da trên người anh cực kỳ không phụ hợp với hành vi phóng đãng của người phụ nữ.

Động tác thuần thục õng ẹo tạo dáng của người phụ nữ càng làm anh cảm thấy chướng mắt, rốt cuộc cô đã thực hành với bao nhiêu người đàn ông rồi?

“Ngài thám tử, nơi này của người ta thật trướng —— giúp người ta đi mà——”

Bạch Nhiễm Mặc cố ý mở nút sườn xám gần chỗ trái tim làm một một đoạn rãnh ngực trắng nõn no đủ lộ ra, chưa xem hết rãnh ngực cũng đủ làm cho người ta huyết mạch sôi trào.

Nếu ngài ấy thích làm phụ nữ có chồng, vậy thi cô sẽ giả dạng là một người lẳng lơ, cố gắng làm ra dáng vẻ anh thích.

Đường Cảnh Nhiên nguy hiểm nheo đôi mắt lại, thay vì hướng tới rãnh ngực dụ hoặc, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ của Bạch Nhiễm Mặc.

Môi mỏng của anh hé mở, “Em chắc chắn chứ?”

Trong đáy mắt sâu thẳm, dường như có ngọn lửa đang nhảy lên.

Bạch Nhiễm Mặc hoàn toàn đắm chìm trong việc tự biên tự diễn, đối với nguy hiểm đến gần không biết gì cả, thậm chí còn khiêu khích, “Chẳng lẽ anh không được sao?”

Bỗng nhiên, Đường Cảnh Nhiên nắm lấy cặp mông vểnh của cô, ấn xuống hướng côn th*t dưới quần tây, làm bộ phận mềm mại nhất kề sát nơi cứng rắn của mình.

Sau đó môi tiến lại gần lỗ tai cô, “Chồng của phu nhân giỏi, hay là tôi giỏi hơn?”

Hai chân Bạch Nhiễm Mặc mở rộng, khóa ngồi bên hông Đường Cảnh Nhiên, bởi vì vành tay và mái tóc kề sát mà thân thể hai người dán chặt vào nhau, bộ ngực cao ngất thỉnh thoảng cọ xát áo khoác tây trang của anh.

Tư thế suồng sã này, khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng nhưng diễn kịch phải diễn đến cùng.

Vì thế, cô mị nhãn như tơ, quay đầu lại đối diện với Đường Cảnh Nhiên, môi đỏ khẽ mở, phun ra một ngụm khí, “Đương nhiên là…ngài giỏi hơn.”