Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 60




“Nếu cậu chịu đưa một trăm triệu, tôi sẽ đồng ý cho Trang Hãn Học đi theo cậu.”

Cả Thu Triết Ngạn và Trang Hãn Học đều sững sờ.

Trang Hãn Học nhìn ông như nhìn người điên, phản bác: “Một trăm triệu??? Yên Nhật? Hay là won Hàn? Ba đùa con đấy à, một trăm triệu đô la Zimbabwe[*] thì còn được.”

>> Nhấp xem chú thích.

Ông Trang cười, nói: “Vậy để tôi nói rõ ràng nhé. Tôi muốn nhận nhân dân tệ. Một trăm triệu nhân dân tệ.”

Trang Hãn Học nổi cơn tam bành, hùng hồn bênh vực lẽ phải: “Ba, Tiểu Thu nghèo lắm!!”

Nói nghe thật là hùng hồn.

Thu Triết Ngạn cảm thấy da đầu mình tê rần: “…”

Anh yêu Trang Hãn Học thật, nhưng lúc này chỉ muốn bịt ngay cái miệng hời hợt này lại.

“Ba cố tình làm khó em ấy đấy à? Ba biết em ấy nghèo, còn đưa ra yêu cầu mà em ấy không thể nào thực hiện được. Được thì được, không được thì thôi, trêu đùa người ta như vậy có vui gì đâu?”

Cũng giống như hồi hắn còn nhỏ, lúc nào ba cũng có lý do mới để từ chối yêu cầu của hắn.

Thu Triết Ngạn kéo hắn lại, dỗ dành: “Không sao, không sao đâu anh.”

Trang Hãn Học còn tức lắm: “Sao lại không chứ? Em làm gì có nhiều tiền như vậy, tôi còn không biết em có bao nhiêu tiền à? Em nghèo lắm! Lấy đâu ra một trăm triệu!”

Thu Triết Ngạn nhịn xuống cảm giác muốn hộc máu, nói với hắn: “Em vừa mới bán công ty mà.”

Trang Hãn Học: “Lúc trước đàm phán với công ty Sở Tấn có được giá cao lắm đâu. Dù thế vẫn thiếu một khoản không nhỏ. Tụi mình đã vay hết số tiền có thể vay được rồi, nhà, xe cũng bán rồi, em lấy tiền đâu ra?”

Thu Triết Ngạn kéo hắn sang một bên, thì thầm vào tai hắn: “Được mà, em còn một ít bitcoin, nhớ không? Vốn dĩ để dành làm quỹ dự phòng, trước kia giá thấp, em giữ chứ không bán, gần đây giá tăng cao. Bán được rồi. Em bán đi là đủ tiền thôi.”

Mắt Trang Hãn Học sáng lên, hắn tin lời Thu Triết Ngạn nói. Hắn cảm thấy Thu Triết Ngạn quá thần kỳ, bất kể gặp chuyện gì, anh luôn nghĩ ra cách giải quyết.

Thu Triết Ngạn mới thở phào nhẹ nhõm. Vấn đề tiền bạc thì dễ giải quyết, giá này anh có thể chấp nhận được, chỉ mong sao lúc này có thể đưa hắn đi ngay.

Trang Hãn Học lắc đầu, nói: “Tại sao ba nói gì chúng ta cũng phải làm theo chứ? Ông ấy bảo em đưa tiền là em đưa à? Tôi nhất định phải trốn thoát, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội, lãng phí một trăm triệu, nhiều tiền như vậy, em phải kiếm đến bao giờ?”

Trang Hãn Học là người như vậy, có thể đi đường tắt thì sẽ không đi đường vòng. Đôi khi khiến người ta thấy buồn cười, đôi khi lại khiến người ta đau đầu.

“Vả lại, tôi cũng chẳng phải là hàng hóa, để mà định giá bán.”

Trang Hãn Học quay đầu chất vấn ba mình: “Hơn nữa, sao ba cứ nhất quyết đòi một trăm triệu?”

Ông Trang từ tốn nhấm nháp trà, thấy hắn xù lông đủ rồi, mới vạch trần hắn: “Con quay về chẳng phải là để đòi tiền cho công ty của Thu Triết Ngạn sao? Đầu tiên là làm bản kế hoạch, muốn rót một trăm triệu đầu tư, bị ba phát hiện. Con liền rút lui. Sau đó lừa tiền tiêu vặt của ba mẹ, lấy được bốn, năm mươi triệu. Rồi lại lừa ông chủ nền tảng livestream năm mươi triệu tiền hợp đồng. Đưa hết cho thằng nhóc này rồi chứ gì. Tính ra thì cũng trăm triệu.”

Ông nói một câu, sắc mặt Trang Hãn Học lại khó coi hơn một chút: “Con không có đưa hết cho Tiểu Thu… Em ấy không cần…”

Trang Hãn Học tức lắm, nhưng cũng không thể đánh nhau với lão già này được.

Hóa ra cái hố này là do chính hắn đào.

Thu Triết Ngạn bình tĩnh hơn hắn nhiều, chuyện này ngay từ đầu đã sai rồi. Khi Trang Hãn Học đùa nói muốn kiếm cho anh khoản đầu tư một trăm triệu, đáng ra anh phải nghiêm túc từ chối.

Như vậy, Trang Hãn Học đã không lén lút bỏ trốn, lúc này có lẽ họ vẫn đang sống cùng nhau, thêm một năm rưỡi nữa là có thể dọn về nhà cũ ở.

Mà bây giờ vòng vo một hồi, lại quay về điểm xuất phát.

Thu Triết Ngạn nghiêm túc nói: “Con không dùng số tiền mà anh Trang Hãn Học xin từ cô chú. Còn tiền ký hợp đồng, anh ấy chuyển trực tiếp vào tài khoản công ty con, đã dùng một phần, còn lại một ít, con có thể trả lại ngay bây giờ. Số đã dùng coi như con vay.”

Ông Trang đánh giá anh: “Được. Cậu thanh niên cũng có chút khí phách đấy.”

“Vậy con đưa Trang Hãn Học đi trước.”

“Khi nào cậu gom đủ một trăm triệu thì lúc đó đến chuộc nó về.”

Thu Triết Ngạn đang định đồng ý

Trang Hãn Học vội nói: “Em đừng đồng ý với ba, ba nói không giữ lời đâu. Xấu xa lắm. Quay đầu lại là ông ấy chối đó.”

Thu Triết Ngạn nói: “Em ghi âm rồi.”

Trang Hãn Học ngây ra một lúc, lại nói: “Ghi âm cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Em đừng tin ông già xấu xa này mà.”

Ông Trang không cho phép Trang Hãn Học bôi nhọ danh tiếng trên thương trường của mình: “Tôi làm ăn rất giữ chữ tín.”

“Nếu không thì bây giờ soạn hợp đồng đi.”

“Tôi sẽ gọi luật sư đến ngay.”

Thu Triết Ngạn dứt khoát đồng ý: “Được ạ.”



Trang Hãn Học: “???”

“Sao em lại đồng ý vậy hả? Sao lại kéo tôi lại? Ít nhất cũng phải mặc cả chứ!”

Thu Triết Ngạn thì thầm: “Mặc cả thế nào? Trong lòng em, anh là vô giá, bao nhiêu tiền cũng không đủ, không thể mặc cả.”

Mặt Trang Hãn Học đỏ bừng.

Tiểu Thu cũng thật là, còn dám nói như vậy trước mặt ba, chẳng sợ người ta nghe thấy.

Bọn họ vừa mới thỏa thuận miệng xong.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Ông Trang nhíu mày, vừa định hỏi, thì nghe thấy người bên ngoài nói:

“Ba, con đây.”

Đây là giọng của con trai lớn Trang Hãn Thần.

“Ba, Trang Hãn Học ở chỗ ba à?”

Đó là con gái ông, Trang Đình Đình.

Người bên ngoài được cho vào.

Ba đứa con lớn của ông đều đã đến đông đủ.

Anh chị rõ ràng là đến vì Trang Hãn Học.

Ai gọi đến thì không cần phải hỏi.

Trang Hãn Học như gặp được cứu tinh, vươn cổ: “Anh hai, chị ba, sao anh chị lại đến đây?”

Ông Trang nhìn Thu Triết Ngạn: “Cậu gọi tụi nó đến à? Giỏi đấy nhỉ, thế mà còn lôi kéo được hai đứa này, tụi nó không phải người dễ bị dụ dỗ đâu.”

Thu Triết Ngạn thành thật nói: “Anh chị đến không phải vì con, mà là vì anh chị thương anh Trang Hãn Học ạ.”

Ông Trang bỗng cảm thấy cuộc đời mình cũng không quá thất bại. Ít nhất mấy đứa con ông nuôi dạy đều yêu thương nhau, anh chị đều bảo vệ em trai.

Nhưng bây giờ mới gọi người đến thì hơi muộn.

Đã thương lượng xong tiền chuộc “một trăm triệu” rồi.

Trang Hãn Học lập tức mách tội với anh trai: “Anh hai! Ba đòi em một trăm triệu tiền chuộc, nói Tiểu Thu không có tiền thì không cho đưa em đi. Quá đáng quá.”

Trang Hãn Thần nghe hắn nói mà quên mất mình đang định nói gì, vô thức đáp: “Đúng là quá đáng. Sao đòi có một trăm triệu? Dù thế nào em cũng không chỉ đáng giá một trăm triệu chứ! Định giá cho em thấp quá.”

“Trong mắt ông già này, em chỉ đáng giá một trăm triệu thôi sao???”

Trang Hãn Học: “…”

Trang Đình Đình đầu tiên là quan sát Trang Hãn Học một lượt, thấy hắn sạch sẽ, không bị ngã hay va đập gì, mới yên tâm.

Trang Đình Đình thực sự muốn đánh hắn: “Suýt chút nữa bị em dọa chết rồi. Dạo này cứ vài ngày lại bị em dọa một trận, chị muốn bệnh tim tới nơi đây. Em vừa về đã làm cho mọi người náo loạn cả lên. Thực sự không để chị yên ổn ngày nào.”

Trang Hãn Học lập tức nịnh nọt anh chị, sau đó nháy mắt ra hiệu với Thu Triết Ngạn, như thể đang nói, em xem, anh hai, chị ba đã đến, chúng ta có chỗ dựa rồi.

Trang Hãn Học vô lại nói: “Ba, chuyện vừa nói, con không đồng ý, thương lượng lại đi.”

Ông Trang cười lạnh: “Thương lượng gì nữa? Con chê giá thấp, muốn ba tăng thêm cho con à?”

Trang Hãn Thần bỗng lên tiếng: “Đối với ba, con ruột cũng là hàng hóa có thể đem ra trao đổi. Đây là chuyện mà ba có thể làm ra được.”

Ông Trang vốn không có ý này, ông định giải thích, nhưng bị con trai lớn nói như vậy, ông lại thấy khó mở miệng. Mười mấy, hai mươi năm trước, khi ông còn khỏe mạnh, đắc ý, quả thực khá lạnh lùng, chỉ nhìn vào lợi ích.

Nếu không phải ông ép con cái quá mức, Trang Hãn Thần cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với ông mười năm.

Không khí bỗng trở nên vô cùng căng thẳng.

“Đến bây giờ ba mẹ vẫn chưa hiểu tại sao chúng con lần lượt rời nhà à?”

“Nếu chỉ cần tiền là có thể mua lại tình thân cốt nhục thì quá dễ dàng rồi.”

“Nếu có thể mua được tự do của Trang Hãn Học sau này, thì con sẽ mua thay nó.”

Trang Hãn Học quá cảm động, nước mắt lưng tròng nhìn anh trai: “Anh hai ơi…”

Ông Trang lại cảm thấy tim bắt đầu khó chịu, mấy đứa con bất hiếu này… Ông nói: “Chuyện này không liên quan đến con, chuyện tình cảm của em con, chứ không phải của con. Ai muốn kết hôn với nó thì người đó bỏ tiền.”

Trang Hãn Thần cãi lại: “Sao lại không được? Nó là em con, con nhất định phải giúp nó.”

Ông Trang nói: “Con đã rời khỏi nhà rồi, trước đây con đi dạy học, bây giờ đi làm, còn phải nuôi con, con lấy đâu ra tiền?”



Trang Hãn Thần: “Con dùng quyền thừa kế để đổi.”

Ông Trang ngơ ngác: “Con không muốn thừa kế mà?”

Trang Hãn Thần đáp: “Chẳng phải ba nhất quyết muốn cho con sao?”

Ông Trang tức giận: “Phần của con chỉ có thể đổi lấy tự do của chính con thôi.”

Trang Đình Đình thở dài, phụ họa: “Vậy dùng phần của con đi.”

“Dùng phần của con để đổi lấy Trang Hãn Học.”

“Cho dù ba chia cho con ít, quy ra cũng hơn một trăm triệu, đủ rồi chứ?”

Trang Hãn Học từ nhỏ đã biết anh chị rất thương mình, nhưng cũng bị mắng nhiều, lần đầu tiên được bảo vệ như vậy, hắn rất cảm động.

“Chị ơi, chị tốt với em quá!”

Trang Đình Đình chê bai: “Em xem em kìa, lớn thế này rồi còn phải để anh chị giúp đỡ?”

Trang Hãn Học hít hít mũi, nói: “Em vô dụng mà…”

Ba anh em họ tình cảm thật tốt.

Ông Trang hoàn toàn ngây người… Mục đích ban đầu của ông không phải như vậy…

Ông chỉ muốn xem Thu Triết Ngạn có thể bỏ ra bao nhiêu tiền, cố ý làm khó nó một chút thôi.

Chứ sao có thể dễ dàng để người ta đưa Trang Hãn Học đi được?

Ông chỉ muốn đưa Trang Hãn Học về nhà vài ngày để tâm sự thôi.

Cảm giác như sau một hồi xử lý, ông lại đẩy mấy đứa con ra xa hơn.

Ông Trang thấy hơi sốt ruột.

Con trai, con gái kẻ xướng người hoạ:

“Ba muốn chúng con ký hợp đồng không?”

“Bây giờ soạn hợp đồng đi.”

“Anh có mang con dấu, em có mang theo không?”

“Em cũng mang theo.”

“Có giấy trắng không? Anh có bút máy, để anh soạn hợp đồng.”

“Không có, nhưng chắc khách sạn có giấy trắng dự phòng, để em tìm xem. A, tìm thấy rồi.”

“Mượn bàn trà một chút.”

Ông Trang trơ mắt nhìn con trai lớn bắt đầu viết hợp đồng, lòng nóng như lửa đốt, ông đi tới, giật lấy bản hợp đồng vừa mới bắt đầu viết.

Ngòi bút làm rách trang giấy.

Trang Hãn Thần đặt bút xuống: “Ông Trang, ông muốn thế nào? Chẳng phải đây chính là điều ông muốn sao?”

Mặt ông Trang đỏ bừng, nhưng không nói được một lời.

Thu Triết Ngạn, người ngoài cuộc đang đứng xem, chợt lên tiếng: “Em nghĩ chú muốn xin lỗi anh chị.”

“Với tư cách là một người cha.”

“Chú muốn hòa giải với anh chị, nhưng lòng tự trọng quá cao, không hạ mình được.”

Sau đó, không ai lên tiếng.

Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh.

Ông Trang quay đầu nhìn Thu Triết Ngạn, ánh mắt phức tạp, hít một hơi thật sâu rồi thở dài.

Lúc này, chuông điện thoại trong túi ông reo lên.

Vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng mắng xối xả của vợ:

“Ông già chết tiệt kia! Ông làm mất con trai út của tôi rồi hả???”

– Hết chương 60 –

Lời tác giả: Tiểu Trang thật may mắn, luôn có người giúp đỡ anh ấy. Nhưng với một người luôn mang đến niềm vui cho mọi người như anh ấy, chắc hẳn ai cũng sẵn lòng giúp đỡ thôi.