Căn phòng quá yên tĩnh.
Đến mức cuộc gọi không cần bật loa ngoài, mọi người vẫn có thể nghe rõ ràng từng lời nói phát ra từ trong điện thoại.
“Biết thế này thì tôi chẳng cho Hàm Hàm đến thăm ông đâu.”
“Do tôi nhất thời mềm lòng, lại còn thấy ông tội nghiệp nữa chứ…”
“Ông giỏi thật, đến cả một đứa trẻ mà cũng không trông được. Hàm Hàm gãy một chân rồi, vậy mà ông còn để nó chạy mất?”
“Lần trước nó chạy mất tăm mấy năm mới về, lần này lại chạy nữa!”
“Cái thằng họ Thu kia nhà ở nước ngoài, nếu nó đưa con tôi đi mất thì tôi biết đi đâu tìm con? Ông trả con lại cho tôi!”
Ông Trang bị mắng cho một trận tơi bời.
Ông bình tĩnh đợi vợ mắng cho đã, rồi mới nói: “Có mất đâu, vẫn còn ở chỗ tôi đây.”
Trang Hãn Học hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn ba, sao ba lại bán đứng hắn như vậy?
Bị ba bắt vẫn còn chút hy vọng, chứ bị mẹ bắt về thì đừng hỏng mơ tưởng được ra ngoài nữa. Đặc biệt là đã từng trốn chạy bất thành một lần, nếu bị nhốt lại, có lẽ ngay cả cửa sổ cũng không được mở, truyện người lớn cũng không được viết nữa! Khủng khiếp quá!
Mẹ hỏi: “Hiện giờ ông ở đâu?”
Ông Trang đáp: “Bà khỏi tới, con cái đều có mặt ở đây. Tôi sẽ đưa chúng nó về, bà cứ đợi ở nhà cũ là được.”
Ông cúp máy, nói với ba đứa con: “Về gặp mẹ thôi.”
“Sớm muộn gì cũng có ngày này.”
“Mấy đứa muốn cứu em ra ngoài, chỉ qua cửa ải của ba thôi là chưa đủ.”
Trang Hãn Học không chút đề phòng lên xe với ba.
Trang Hãn Học, Thu Triết Ngạn và ông Trang cùng một xe. Trang Đình Đình tự lái xe tới, Trang Hãn Thần đi cùng em gái.
Thu Triết Ngạn nhăn mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi. Sao cái tên này chẳng có chút cảnh giác nào thế? Anh đi theo, ngồi kế bên Trang Hãn Học, nhất định không để hắn rời khỏi tầm mắt dù chỉ một bước. Anh sợ chỉ cần lơ đễnh một chút là hắn lại bị người ta bắt cóc mất.
Trang Hãn Học không tự giác, người khác cũng không dám hỏi, hắn như không có chuyện gì xảy ra, hỏi ba: “Ba ơi, ba nói xem tại sao mẹ lại nhất quyết không đồng ý?”
Ông Trang bảo: “Còn sao nữa? Mẹ con bây giờ cùng đường rồi.”
Làm vợ chồng nhiều năm, ông Trang hiểu rất rõ vợ mình: “Anh hai con ở nước ngoài, chị ba con vẫn đang mâu thuẫn với mẹ, chỉ còn mình con, vừa ngốc vừa dễ bảo. Mẹ con quen kiểm soát rồi. Giờ chỉ còn mình con cho bà ấy kiểm soát, bà ấy chịu buông tha con ư?”
“Con càng không nghe lời, mẹ con càng tức giận.”
Trang Hãn Học cảm thấy mình như đang cầm cành cây chọc mông hổ, hắn ngốc nghếch, cẩn thận hỏi: “Ba, ba thật sự đồng ý cho con ở bên Tiểu Thu à? Không có điều kiện gì nữa sao ạ?”
“Không bắt con sinh con luôn ạ?”
Ông Trang bình thản nói: “Con vội cái gì? Lại muốn đưa ba vào bệnh viện cấp cứu à? Ba còn chưa nghĩ ra, cứ đợi đi.”
Thế này giống như treo củ cà rốt trước mặt con lừa, nhìn thấy mà không ăn được, không biết khi nào mới được ăn. Tai lừa của Trang Hãn Học dựng đứng lên: “Ba không lừa con nữa đấy chứ?”
Hắn thật sự không đấu lại lão cáo già này. Từ nhỏ đã bị ông quay vòng vòng rồi.
Trang Hãn Học giở giọng hù dọa: “Con sẽ mách anh chị đấy.”
Thu Triết Ngạn đang rất bồn chồn, vậy cho nên anh mới muốn đánh úp, chứ đối đầu trực diện thì anh nào có phần thắng.
Ông Trang hừ lạnh: “Khỏi lấy anh chị ra dọa tôi, chiêu này chỉ dùng được lần đầu, lần thứ hai không có tác dụng đâu.”
Trang Hãn Học đã hiểu ra, cười hì hì: “Nếu ba thật sự định đưa con về, thì đâu cần phải đích thân đi cùng. Chứng tỏ là ba đã đồng ý rồi.”
Ông Trang: “…” Trang Hãn Học đôi lúc ngốc nghếch, nhưng cũng có những lúc nhìn thấu mọi chuyện hơn bất kỳ ai, cứ như người thông minh vậy.
Khoảng ba mươi phút sau, Trang Hãn Học thông báo: “Sắp tới rồi.”
Thu Triết Ngạn càng thêm căng thẳng, anh cảm thấy bản thân hiện tại nhếch nhác quá. Anh liếc nhìn ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ xe, rất muốn chỉnh trang lại nhưng sợ bị phát hiện.
Chắc đã hai ba ngày rồi anh không tắm, tóc tai bết dầu, sắc mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì. Môi khô nứt nẻ, còn vì lo lắng mà nóng trong người đến mức bị nhiệt miệng.
Chẳng còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng đối mặt thôi.
Ba vợ thì còn dễ nói chuyện, nhưng còn mẹ vợ, anh đã cãi nhau với bà một trận rồi, giờ thực sự không nghĩ ra được cách nào để xoay chuyển tình thế.
Trang Hãn Học đứng bằng một chân, tựa vào vai anh, nhân lúc mọi người không chú ý, hắn bất ngờ hôn lên má Thu Triết Ngạn.
Thu Triết Ngạn sững người, mặt đỏ bừng.
Trang Hãn Học dỗ dành anh: “Đừng sợ, có tôi bảo vệ Tiểu Thu mà.”
Thu Triết Ngạn nói: “Em không sợ.”
Tài xế lấy chiếc xe lăn ra từ cốp sau.
Thu Triết Ngạn đỡ Trang Hãn Học ngồi xuống xe lắn. Hắn nói với ba: “Ba cho con cái xe lăn này luôn nha.”
Ông Trang xua tay, lười mắng hắn, nhắm mắt lại nói: “Cho con đấy. Cả ngày chỉ biết lừa gạt đồ của ba thôi.”
Trang Hãn Học cười hì hì: “Ba cứ đặt chiếc khác đi. Xe này tốt, ngồi lên cảm giác như mình là giáo sư X ấy. Ngầu lắm. Mà con thấy ba vẫn nên ở bệnh viện đông người đi, náo nhiệt hơn so với dưỡng bệnh ở nhà, rảnh rỗi có thể lái xe lăn đi dạo, ai thấy cũng phải khen một câu. Các ông, các chú đều sẽ ghen tị với ba đấy.”
Dù nghiêm túc như ông Trang, nghe Trang Hãn Học nói vậy cũng không khỏi tưởng tượng, thật ra cũng có lý đấy. Ông bỗng tỉnh lại, lắc đầu, cảm thấy xấu hổ, suýt nữa là bị thằng ngốc dắt mũi.
Trang Hãn Học lái xe lăn dẫn đầu, theo sau là ba, Tiểu Thu, anh hai và chị ba, hùng hồn kéo vào phòng khách.
Mẹ đứng ngay cửa, mặt mày u ám, lớp trang điểm buổi sáng chưa kịp dặm lại, gương mặt son phấn loang lổ. Trông bà luộm thuộm và già nua, nhưng vẫn cố trang điểm rực rỡ trẻ trung.
Trang Hãn Học vừa bước vào nhà, chột dạ ngẩng đầu cười toe toét với mẹ: “Mẹ ơi, con về rồi ạ.”
Mẹ vừa giơ tay lên: “Còn dám về à…”
Trang Hãn Học thấy tình hình không ổn, anh chị định bảo vệ hắn, nhưng Trang Hãn Học đã tự nhấn nút, lái xe lăn lao đi nhanh hơn cả chạy. Thu Triết Ngạn ngẩn ra, rồi đuổi theo.
Trang Hãn Học bảo: “Tiểu Thu, Tiểu Thu, em coi phía sau xe có chỗ để đứng đó, em đứng lên đó rồi nắm chặt lưng ghế đi.”
Thu Triết Ngạn: “???”
Nhưng trong lúc căng thẳng thế này, anh không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng đứng lên phía sau.
Thế là hai người cùng nhau lái xe lăn chạy vòng vòng phòng khách.
Phòng khách nhà họ rộng, hắn lái thẳng từ đầu này sang đầu kia, mẹ đuổi theo, trong phòng khách cứ như mèo vờn chuột, xoay vòng vòng hai lượt.
Ba đứng ở cửa ra vào, quan sát cuộc chơi đuổi bắt: “Ha ha ha ha.”
Anh hai thở dài: “…”
Chị ba nhắc: “Cẩn thận, đừng đụng vào ai đấy.”
Mẹ chạy đến hụt hơi, dừng lại thở một lúc, cầm cây gậy trêu mèo chỉ vào hắn: “Con… con còn chạy… con còn chạy nữa… đợi mẹ bắt được con, mẹ sẽ đánh gãy luôn cái chân kia của con.”
Trang Hãn Học nhìn mẹ từ đầu bên kia phòng khách, tỏ vẻ cảm thông: “Mẹ à, mẹ già rồi, đừng chạy nữa. Chạy ra mồ hôi là lem mất lớp trang điểm đấy.”
Thu Triết Ngạn nghi ngờ hỏi: “Không phải anh nói anh bị gãy chân là do tự ngã à? Sao mẹ anh lại nói thế?”
Trang Hãn Học không có vẻ gì là đang nói dối: “Do tôi tự ngã mà. Tôi bị loãng xương, suốt ngày ở nhà, bình thường không thích phơi nắng, chắc là thiếu canxi đó. Gần đây tôi uống sữa bổ sung canxi mỗi ngày nè. Sữa tươi của hãng địa phương đấy, mỗi sáng vắt xong là giao ngay, đun lên thơm lắm. Tôi nhớ trong tủ lạnh còn một chai, em uống không? Tôi đun cho em uống…”
Chuyện này lạc đề đến tận đâu đâu rồi, Thu Triết Ngạn vội cắt ngang, lo lắng nói: “Anh yêu, bây giờ là lúc uống sữa à?”
Mẹ lại lao tới.
Trang Hãn Học giật mình: “Mau lên đây, mau lên đây.”
Ba người lại chạy vòng vòng trong nhà hai, ba lượt.
Ông Trang đành lên tiếng: “A Mai à, đừng đuổi đánh nó nữa, con cái lớn cả rồi. Đánh có ích gì?”
Mẹ quát: “Vậy thì ông qua đây giúp tôi bắt nó đi! Ông đứng về phía ai đấy?”
Ông Trang đáp: “Tôi đứng về phía các con.”
Mẹ vốn đang đuổi đánh Trang Hãn Học nghe vậy liền dừng bước, quay sang chồng, ánh mắt bén như dao găm bắn tới: “Trang Hoằng Nghị, ông nói vậy là sao? Nói cho rõ ràng.”
Ông Trang ngồi xuống, có vẻ yếu ớt nói: “Tôi đồng ý cho Trang Hãn Học và Thu Triết Ngạn ở bên nhau.”
Không ngoài dự đoán nhận được một câu mắng chửi: “Ông bị bệnh à?!”
Cứ như đối xử với một tên phản bội: “Thằng họ Thu kia bỏ bùa mê thuốc lú gì cho ông? Sao tự dưng ông lại đổi ý???”
Ông bình tĩnh đáp: “Vì tôi không chắc mình có còn sống thêm được mười năm nữa để chờ con tôi về không.”
Lời nói vang lên trong sảnh lớn trống trải, nghe thật nhẹ nhàng.
Mọi người im lặng sững sờ, ngay cả người vô tâm vô tư nhất là Trang Hãn Học cũng đờ người, không thể cười nói đùa giỡn được nữa.
“Để tôi tính cho bà xem. Một là bà nhốt đứa con út yêu quý của bà đến khi nó ngoan ngoãn chịu lấy vợ sinh con, rồi nó sẽ căm ghét tôi với bà. Nếu may thì nó sẽ ngoan ngoãn, còn xui thì nó lại bỏ trốn không bao giờ quay về nữa. Lúc đó cả hai đứa con lớn cũng sẽ xa lánh tôi, đến đứa con riêng cũng chẳng muốn gặp mặt tôi, cuối cùng tôi sẽ chết trong cô độc trên giường bệnh; Hai là tôi đồng ý để nó ở với một người đàn ông khác, như vậy ít ra tôi còn có cơ hội hàn gắn tình cảm với chúng, chúng sẽ chịu đến bên cạnh tôi, tôi còn sống được khoảng năm, mười năm nữa, ít ra trong khoảng thời gian đó, tôi có thể vui vẻ hơn một chút.”
“Người sáng suốt đều hiểu nên chọn phương án sau mà. Đó mới là một vụ làm ăn có lời.”
“Tôi biết mình không phải là người tốt, tôi không phải người chồng chung thuỷ, cũng không phải người cha nhân từ, chưa bao giờ đảm đương tốt trách nhiệm làm chồng làm cha, có lẽ các con đã từng nguyền rủa tôi không được chết yên lành.”
“GIờ linh nghiệm thật rồi.”
“Tôi lúc nào cũng chê bai Hãn Học kém cỏi, nhưng chỉ có mình Hãn Học ngốc nghếch chịu ở bên cạnh tôi. Nó là đứa tốt bụng hiền lành.”
“Nếu thực sự đuổi nó đi, biết đâu đến lúc chết tôi cũng không đợi được nó trở về…”
Ông Trang như đã buông bỏ vũ khí, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại mình già yếu bệnh tật của những người trẻ tuổi, nói khẽ như kẻ giơ cờ trắng: “A Mai à, bà chờ được. Chứ tôi không chờ nổi đâu.”