Ngạo Thế Ma Quân

Chương 10




Thời điểm hải lãng toàn bộ đổ sụp xuống chấn lực sinh ra tạo thành luồng gió mạnh thổi lên đám người xung quanh, y phục theo giáo phủ động phần phật.

Bên trong, Dương Xuyên thế kiếm như thiên quân vạn mã tập kích từ mọi hướng, không chỗ nào không thấy kiếm quang lay động. Dương Dạ Yên không hiểu sao không có di chuyển, chỉ đứng yên tại chổ huy kiếm chống đỡ, tiếc rằng vẫn không thoát, bị chém trúng hai nhát kiếm ở phần bụng, sau, còn nhận một cước phần ngực, thân thể bắn ngược mà ra, đụng trúng bức tường gần đại môn Dương gia, lỏm sâu ít nhất năm phân có thừa.

“Đồ ngốc, ngươi sao lại không né chứ!?” Tiểu hài phía xa mắng chửi. Nhưng thoáng hắn đã minh ngộ.

Dưới chân Dương Xuyên vậy mà có một đám cỏ dại đang cấp tốc lan nhanh, qua ba nhịp hô hấp đã phủ đầy toàn sân. Bọn chúng theo gió không ngừng lay động, nhìn qua không khác từng lớp sóng lục sắc. Sinh mệnh chi lực theo sự xuất hiện cũng nồng đậm lên mấy phần, mọi người hít vào từng hơi sảng khoái.

“Nguyên tố chi lực!?Sao có thể!?” Trần đại trưởng lão chấn kinh. Lão sống đến tưng tuổi chưa thấy loại nào nghịch thiên như này sự tình. Mấy tên cao tầng theo đó nhíu mày thật sâu, sự kiêng kỵ dành cho Dương Xuyên trong lòng tăng thêm mấy phần.

Trên đại lục hiệu xưng từ Nhất Tinh đến Tứ Tinh là Phàm Cấp Tứ Cảnh, bởi, những cảnh giới này không thể cảm nhận nguyên tố trong thiên điạ, cũng không thể ngưng tụ nguyên tố công kích, chiến đấu chỉ thông qua chiêu số cường đại tranh phong, cùng phàm nhân so sánh chênh lệch không quá mức kinh thiên.

Giống như Hải Lãng Thao Thiên vừa rồi, tuy có uy thế hải lãng, cũng có hình dáng nhưng kỳ thực bên trong chỉ do kiếm pháp tính diệu của Dương Xuyên hình thành, hoàn toàn không có thủy hệ nguyên tố bên trong, khi công kích thời điểm đã thương địch nhân cũng chỉ là mấy nhát kiếm.

Nếu chiêu này Ngũ Tinh cường giả xuất thủ thì không nghi ngờ sẽ là sóng lớn cuộn trào, khi đánh xuống bốn phía sẽ bắn tung bọt nước, có thể nhẹ nhàng dìm chết địch nhân.

Bởi thế, khi Dương Xuyên thật sự triệu hoán trăm trượng cỏ dại đều là thực chất liền khiến lòng người chấn kinh. Tam Tinh cảnh dùng Mộc hệ chi lực gọi ra ngọn cỏ thực chất, phải tính là loại nào nghịch thiên đây. Khắc kia Dương Dạ Yên không thể di chuyển cũng do đám cỏ dại này quấy rối, hoá thành từng tầng dây mây quấn quanh chân hắn.

Dương Khôn vuốt râu cười âm trầm, lão biết loại thủ đoạn này, năm đó, Dương Xuyên nghiên cứu đại thành đã để lão trước tiên nhìn qua, có điều thời điểm đó cỏ dại cũng chỉ phủ lấy năm trượng nhưng hiện tại sân rộng hơn trăm trượng cũng đều bao trọng, tăng tiến bên trong thật có chút khiến lão sợ hãi.

“Có gì mà sợ, chỉ là mượn dụng bên trong thành kiếm kia một tia nhàn nhạt Mộc hệ chi lực mà thôi động chiêu này. Nếu không có nó đến cả một ngọn cỏ cũng không gọi ra được. Tiểu Dạ Yên, nếu ngươi không giết được hắn, ta sẽ đánh gãy tay ngươi.” Tiểu hài chỗ minh ngộ về sau biểu hiện trở lại mười phần xem thường, ngáp dài nằm xuống mái nhà.

Mọi người theo lời hắn mới thoát khỏi khiếp hãi, khắc này mới nhớ ra trên tay Dương Xuyên nắm giữ là Hoàng cấp biến dị thuộc tính Vạn Hủy kiếm, sợ hãi giảm nhẹ. Di dời ánh mắt lên người Dương Dạ Yên, người nọ bí đóng chặc lên bước tường, khắc này cũng đã thoát ra, tay khẽ ôm ngực, hô hấp dần bình thường.

Đối với tu luyện ngoại thể chỗ tốt chính là đây, nếu không phải công kích loại nào cường đại thì thương tổn sẽ rất nhanh lành lại. Hai vết kiếm chém, một cước kia hoàn toàn không xem là nguy hiểm bật nào. Dương Dạ Yên thoáng lại đứng thẳng tấp, Thiên Nhẫn kiếm phía trước chỉ thẳng.

Tiếp tục!

“Tiểu quỷ khá lắm. Tiếp chiêu.” Dương Xuyên không phí thêm thời gian, huy kiếm xông tới. Thân thể như đạo thiểm quang, đâm đông chém tây vô cùng màu lẹ, từng luồng hư ảnh sóng nước theo kiếm pháp hiện ra, thế kích uy mãnh mà tinh mỹ.

Bên dưới cỏ dại càng là kịch liệt dị động, liên tiếp từng đạo như trường xà không ngừng quấn lấy chân Dương Dạ Yên, khiến hắn càng thêm chật vật,mũi chân chưa chạm đất được một giây đã phải lập tức phóng nhanh.

Tuy ngọn cỏ chỉ là sinh mệnh cấp thấp, không có ưu thế công kích nhưng trên phương diện không chế cùng gây rối lại mười phần xuất sắc, mặt đất bị lớp có bao phủ bên dưới đã thành địa bàn Dương Xuyên, mặc y điều động. Lại thêm Dương gia kiếm pháp lấy thế cuồng mãnh mà uyển chuyên, nhanh nhẹ mà cực cường liên tục đánh tới, Dương Dạ Yên lâu dần không thể tiếp tục, bị một kiếm đánh bật.

“Trúng.” Dương Xuyên dẫm mạnh, hư không nhất điểm. Phía sau Dương Dạ Yên đâm thẳng một ngọn thương do cỏ dại quấn vào nhau tạo thành, tuy chỉ là ngọn cỏ mỏng manh nhưng đã được quán chú vào linh lực, độ sắc bén kia mắt thường cũng thấy.

“Thôi xong.” Dương Dạ Yên nội tâm kêu không ổn, thân thể xoay tròn mấy vòng, trong một giây nửa khắc tránh thoát thảo trường thương, đáng tiếc vẫn bị xướt qua bên hông, máu tươi đã chảy ra.

“Không dễ thoát đâu.” Dương Xuyên gầm thét, hai tay đồng loạt chưởng xuống mặt đất. Hai đạo dây leo cấp tốc phá đất mà lên. Dương Dạ Yên khắc này thân thể không còn lực đoạ để tiếp tục biến hoá, bị dây mây trói chặc.

“Liên hoàn công kích làm đến mức độ không còn kẻ hở. Thật đáng sợ!”

Dương Xuyên một kích đắc thủ khiến toàn trường kéo đến ngợi khen.

“Chết đi cho ta.”Dương Xuyên huy kiếm đâm tới, một chiêu nhắm thẳng lồng ngực.

Dây leo nhìn vô cùng mỏng manh nhưng khi quấn chặt vào nhau lại không lực gì có thể bứt đứt, Dương Dạ Yên đem lực lượng Tam Tinh cảnh bộc phát vẫn là không có khác biệt. Khắc này, Vạn Hủy đã đến rất gần, lại không thể dị động sợ rằng không còn tới ba giây để ứng biến.

“Xoẹt”

Trường kiếm phá thể mà ra, Dương Dạ Yên đã trúng một kích, miệng chảy ra máu tươi. Nếu không phải khắc cuối hắn lách người né đi chỗ hiểm thì khắc này trái tim chắc đã bị đâm xuyên.

Mọi người còn không kịp nói lời bình đã nghe có tiếng hét lớn.

“Dương Xuyên, ngươi chết đi cho ta.” Dương Dạ Yên vậy mà nén đau, chân phải tụ lực nhắm thẳng phần bụng Dương Xuyên đá ra một cước, người nọ kinh hồn, không có chuẩn bị, thân thể văng ra.

“Chưa đâu. Dùng mạng đổi mạng. Cự Viên Hống.”

Dương Dạ Yên thời khắc, hét lớn.

Một đạo chấn âm như đại pháo phát nổ vang lên, Dương Xuyên ở gần nhất, lồng ngực cảm giác bị trăm cân đánh trúng, phủ tạng chấn động phun máu tươi, hai đạo chấn lực cùng tới khiến lão văng ngược tốc độ càng thêm nhanh, đụng sập hẳn một mảng tường lớn, mới triệt tiêu hết lực. Đám người xung quanh bị vạ lây không ít, những kẻ tu vi không đủ ôm đầu la hét, may mắn đám trưởng bối đánh ra mấy đạo khí tượng thấy họ thủ hộ, nếu không ắt đã thất khiếu chảy máu, trực tiếp đột tử.

Theo Dương Xuyên bị thương đám dây mây cũng nhanh chóng héo úa, Dương Dạ Yên thoát khỏi khống chế.

Thời khắc kia, hắn đánh cược toàn bộ vào Cự Viên Hống không ngờ đã thành công. Chiêu này do hắn giao thủ Đại Lực Cuồng Viên tam giai trung kỳ mà ngộ ra. Khắc, Cuồng Viên sắp chết, liên tục đánh vào lồng ngực, lấy đã thương thân thể mà thúc ép máu huyết lưu thông càng thêm nhanh, trong khắc phát ra công kích vậy mà ngang với Tam Tinh hậu kỳ. Dương Dạ Yên lúc bị Vạn Hủy xuyên qua, học theo Cuồng Viên đẩy máu luôn chuyển mới miễn cưỡng phát được kích khủng bố. Vì nguyên nhân hại mình trước hại người sau kia mới có tên gọi Dùng Mạng Đổi Mạng.

“Đồ khốn.” Dương Khôn gầm thét, không tự chủ phóng ra mấy đạo độc châm về phía Dương Dạ Yên.

“ Dương Khôn!” Dương Giang lập tức chấn văng độc châm, hai mắt trừng lớn.

Dương Khôn cũng không muốn tự chuốc phiền phứt, hừ lạnh rồi hướng đến chỗ Dương Xuyên.

Người nọ trong đóng đá vụn bước ra, miệng chảy dọc máu tươi, nội thương phủ tạng không thể nghi ngờ.

“Hừ. Không ngờ ta lại bị ép đến mức này. Ngươi là người đầu tiên.” Lão ôm ngực khẽ nói, tay trái khẽ đảo, Vạn Hủy cắm sâu trên người Dương Dạ Yên theo thế bay về tay.

Miệng vết thương bị mở ra, máu tươi tuông tràng, Dương Dạ Yên khí tức vận chuyển, nhanh chóng cầm máu. Tu vi thân thể nhanh chóng giúp chữa lành vết thương. Kẻ khác trông thấy vết kiếm đâm vậy mà từ từ khép lại thật kinh hải không thôi, nội tâm đối với tu vi thân thể bắt đầu có phần sùng bái.

“Dương Dạ Yên, mấy chục năm nay ta giấu một chiêu bài cuối cùng này, hôm nay, sẽ đem ra phô diễn toàn bộ.” Dương Xuyên nói rồi hai tay huy chưởng đáp xuống mặt đất.

Mọi người vậy mà nghe hắn còn thủ đoạn cuối cùng, nội tâm thêm phần chấn động, Mộc hệ nguyên tố xuất ra đã xem như uy năng không cùng vậy mà vẫn chưa phải hậu chiêu, Dương Xuyên này rốt cuộc bậc nào che giấu.

Chỉ thấy theo hắn nói về sau, đại địa truyền đến từng hồi chấn động, mặt đất kịch liệt rung lắc, sau, đám cỏ dại dần nhanh chóng héo úa, toàn bộ biến thành hoàng sắc, toàn bộ đều chết khô.

“Ồ.Thủ đoạn rất hay.” Dương Hà bình.

Dương Xuyên khắc này toàn thân bao phủ một màn sương nhàn nhạt lục sắc, toàn thân có lục quang khi ăn khi hiện trông vào mười phần ảo diệu. Sinh mệnh khí tức từ hắn phát ra nồng đậm không thôi, so với cảm giác đám cỏ lúc nảy đem lại mạnh mẽ hơn nhiều. Tu vi gợn sóng cũng bạo tăng, từ Tam Tinh sơ kỳ trực tiếp bỏ qua một đại cảnh giới, tiến lên Tam Tinh hậu kỳ, còn ẩn ẩn đạt đến Tứ Tỉnh.

Thủ pháp tăng cấp tu vi này do Dương Xuyên tự mình sáng tạo, thông qua từng ngọn cỏ hút lây Đại Địa chi lực, sau, chuyển hoá vào nội thể thành Sinh Mệnh chi lực, khi vận dụng sẽ chữa hoàn toàn mọi thương thế, đem tu vi cưỡng ép đẩy lên trong thời gian ngắn, có thể xưng hậu chiêu liều mạng.

“Ha ha. Đây chính là con bài tẩy của ta. Sợ rồi phải không.” Dương Xuyên vẻ mặt cao ngạo, nói lớn, lời này không nhắm cào ai mà muốn nói cho toàn trường nghe rõ. Tại đây, khắc này, dưới Sinh Mệnh lực gia trì nếu không tính gia chủ vị trở lên hắn sẽ có thể xưng là người mạnh nhất.

Đáng tiếc hắn vẫn không phải người ngông cuồng nhất, trên mái nhà tiểu hài lại chửi rủa.“Doạ người gì chứ!? Chỉ là mấy ngọn cỏ không quan trọng, có gì đáng tự hào. Tiểu Dạ Yên, ta cho phép ngươi dùng lực lượng thật sự ứng chiến. Lần này chết hắn cho ta.”