Ngạo Thế Ma Quân

Chương 11




“Lực lượng thật sự!?

“Hắn vậy mà còn có chỗ che giấu sâu!?”

“Thân thể Tam Tinh cảnh vậy mà không phải giới hạn. Chiêu bài tiếp theo sẽ bậc nào đáng sợ đây!?”

Tiểu hài mấy lời vừa ra đã kéo lên sóng dữ, đủ loại nghị luận đều muốn biết xem Dương Dạ Yên tiếp sẽ xử ra loại thủ đoạn gì.

Đều mang tâm trạng đi xem đại hôn mà đến, nhưng một buổi này vậy mà quá nhiều biến hoá.

Hai người giao chiến kia đều mười phần cường hãn. Một bên, lão giã ẩn giấu thâm sâu, dùng Tam Tinh lực lượng phát động nguyên tố chi lực, gọi ra trăm trượng cỏ xanh, sau, càng thêm đáng sợ, trực tiếp tiến cấp từ Tam Tinh sơ kỳ thẳng đến Tam Tinh hậu kỳ, lại còn trang bị thêm Hoàng cấp vũ khí phụ trợ, như hổ mọc thêm cánh. Còn lại, thiếu niên thiên kiêu, tu luyện ngoại thể đến Tam Tinh, dùng mấy chiêu đã quét ngang thiên tài top đầu, lại còn phá đi Dương gia Phục Ma Kiếm Trận danh chấn đã lâu. Đằng sau còn có một tên sư tôn tuyệt thế cường giã toạ trấn, tương lai sau này con đường rộng mở.

Cả hai bản sự phải nói là đồng cấp quét ngang, trận này thật xứng gọi là long hổ tranh hùng.

Không cần biết kết quả cuối cùng ai là người bại, được quan sát loại này chiến đấu đã có thể khiến tất cả mở mang tầm mắt một lần, đám thiếu niên trẻ tuổi lại càng thêm thăng tiến trên mặt tinh thần một bước dài.

Dương Dạ Yên nhìn chằm chằm Dương Xuyên, chân mày nhíu sâu. Từ đầu vốn nghĩ bằng vào thực lực thân thể Tam Tinh cùng kiếm pháp cường đại sẽ có khả năng quét ngang Dương gia, nhưng thời khắc thực sự động kiếm mới khiến hắn cảm nhận thật sâu cái gì là thực lực đại gia tộc.

Thông qua mấy ngày không ngừng chém giết cùng hung thú, thấy cách chiến cuồng bạo của chúng, Dương Dạ Yên ngộ ra, lấy cứng chọi cứng không phải bậc nào cao minh. Liều mạng đánh nhau cũng có khi thắng, nhưng tổn hại cũng rất trầm trọng. Muốn thắng địch, trước tiên phải nỗ lực không để địch thắng, sau, tìm ra sơ hở, nhất kích nhất sát, giống việc đã làm với Dương Minh Ca.

Tiếc thay, đối thủ hiện tại là Dương Xuyên. Kiếm pháp cực độ tinh thuần, đem sơ hở che đậy đến hoàn hảo vô khuyết. Lại thêm hiện tại hắn bạo tăng tu vi, càng khiến người kiêng kỵ thật sâu.

“Hết cách. Đành đánh cược cả vào lần này!”

Dương Dạ Yên thở dài. Hắn đã quyết định đánh xuống hậu chiêu.

Nội tâm mười phần minh ngộ, nếu hiện tại không xuất thủ thì sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào. Lực lượng thân thể hắn tuy mạnh nhưng cũng không phải vô địch, nếu trúng phải công kích cường đại thì có khả năng không kịp chữa trị. Huống hồ, đối phương ẩn ẩn còn có khí tức Tứ Tinh cảnh, nếu làm không khéo sẽ có nguy cơ bản thân bị chấn sát.

Quyết định cuối cùng vẫn phải vận dụng tu vi nội thể.

Dương Dạ Yên bắt đầu thổ nạp, nội khí dần luân chuyển đến kỳ kinh bát mạch, cuối cùng tập hợp tất cả vào một điểm bụng dưới.

“Cái gì!? Tu vi nội thể. Hắn cũng có tu vị nội thể!?”

Một tiếng hét ngập tràn không thể tin. Kế tiếp, có thêm càng nhiều âm thanh như vậy.

Khí tức nội thể tu vi trên người Dương Dạ Yên ngày càng nồng đậm, Nhất Tính sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cứ lấy tốc độ như vậy, mãi đến Tam Tinh sơ kỳ mới dừng lại.

“Không thể. Ngươi gian lận!” Dương Xuyên kêu lớn. Hắn xưa nay vẫn kiêu ngạo vào biện pháp tăng tu vi do bản thân sáng tạo nhưng hiện tại thấy đối phương vậy mà dùng biện pháp kinh khủng hơn bản thân gấp chục lần, từ Nhất Tinh bước thẳng Tam Tinh, chẳng phải bảy đạo cảnh giới sao. Loại kia gắn vào hai chữ nghịch thiên còn khiến người cảm thấy không đủ.

“Thấy sao, Dương lão đầu, đây cũng là do ta tự mình sáng tạo công pháp. Thấy ta có mạnh không” Dương Dạ Yên cười càng thêm quỷ quyệt.

Hắn nhại lại mấy lời ngạo mạn Dương Xuyên lúc kia, thật giống một cái tát trực tiếp đánh lên mặt lão.

Thủ đoạn Dương Dạ Yên đang dùng xưng Ngụy Đan Điền, do hắn cùng tiểu hài sáng tạo ra.

Từ sau khi nhận được Thiên Nhẫn đến nay, Dương Dạ Yên vẫn không chịu dung hợp nó vào nội thể, nguyên nhân đầu tiên để chờ đợi thứ phù hợp, mà nguyên nhân thứ hai chính do có thủ pháp này chống lưng.

Ngưng tụ Đại Ngục chi lực do Địa Ngục Ma Hồn Xà phát ra tại Đan Điền, từ đây luân chuyển khắp kỳ kinh bát mạch, uy lực so với bản mệnh vũ khí đem lại không kém mảy may.

“Hứ. Hư trương thanh thế. Xem chiêu.” Dương Xuyên hét lớn. Sinh Mệnh chi lực phát ra trùng kích đánh tới. Một làn sóng gợn lục sắc hư ảo đến mức khó mà nhìn bằng mắt cấp tốc đánh thẳng Dương Dạ Yên.

Lão vẫn còn đạo Sinh Mệnh lực lượng làm chỗ dựa. Dù lực lượng đối phương có tăng cũng khó mà tiếp nổi lực lượng thượng cấp trùng kích.

“Không biết lượng sức.” Dương Dạ Yên khẽ nói, đối mắt trừng lớn.

Tay trái khắc ấn xà văn phát sáng rực rỡ, hư không vậy mà cũng lan truyền một đạo hắc sắc trùng kích, lấy lực tương đương đánh vỡ Dương Xuyên công kích.

“Không thể nào! Ngươi cũng có nguyên tố chi lực!?” Dương Xuyên kinh khiếp hiện rõ trên mặt. Giống như chuyện vừa phát sinh tát thẳng lên mặt hắn một cú rõ đau.

Dương Dạ Yên thấy bôn dáng kia càng thêm sảng khoái, nói thêm mấy câu chăm chọc.

“Ha ha. Ngươi thật cho rằng chỉ có mình có khả năng gọi ra nguyên tố chi lực sao? Nói ngươi biết, ta cũng có.”

Theo hắn từng lời truyền ra, từng đạo sương mù hắc sắc dần hiện, cuối cùng, bao quanh thân thể, giống Dương Xuyên một loại sự tình.

Chỉ cảm thấy khi sương mù xuất hiện không gian u ám thêm mấy phần, người ngửi phải liền cảm thấy nội tâm từng hồi bất an. Cảm giác như thể vây quanh bởi những thứ không sạch sẽ, lại cảm giác toàn thân đau đớn, nóng lạnh, vô số cảm giác luân phiên phát sinh tại nội thể.

“Loại này là!?”

Trong sân mọi người đều kinh hô, tất cả đều không thể nhìn ra thứ sương mù hắc sắc kia thuộc loại lực lượng gì. Duy có tiểu hài phía xa mở miệng cười tự đắc, đó chính là bản mệnh lực lượng của hắn, Địa Ngục chi lực, một trong những loại lực lượng cao cấp nhất. Bên trong ẩn chứa bi thương cảm xúc, nóng lạnh từng đợt, luân hồi chi ý, và vô số dị năng kèm theo.

Trận tuyến hiện tại phân thành hai nửa. Một bên lục sắc, Sinh Mệnh chi lực, nhẹ nhàng êm đềm nhưng ẩn chứa bên trong khí tức vô cùng vô tận sức sống. Một bên hắc sắc, Địa Ngục chi lực, thâm sâu khó dò, khiến người cảm giác đang che giấu thứ gì đó rất kinh khủng bên trong. Nhị khí cưa cùng nhau giằng co, nhưng mãi vẫn không phân thắng bại.

Người người khắc này đối Dương Dạ Yên khiếp sợ đã đến cực độ, người nọ từ khi xuất hiện đã kéo ra vô số sự tình không thể tin.

“Trảm thảo bất trừ căn. Xuân phong lai, tái khởi. Dương Xuyên, ta không muốn cùng ngươi phí thêm thời gian. Ba chiêu tiếp sau ta sẽ dốc toàn lực. Nếu ngươi có thể chống lại ta sẽ trực tiếp tự sát. Thề không oán thán.” Vẻ mặt Dương Dạ Yên khắc này nghiêm nghị dị thường, lời nói mười phần cứng rắn.

Trên thực tế, sự tình không khác bao nhiêu, Ngụy Đan Điền uy lực vô song nhưng nguy cơ kèm theo rất lớn. Thân thể phàm nhân của Dương Dạ Yên căn bản không giống Địa Ngục Ma Thể, miễn cưỡng vận dụng Địa Ngục chi lực sẽ bị phản phệ cực kỳ nghiêm trọng. Nếu không nhanh chóng hạ sát địch nhân, thân thể sẽ bị Địa Ngục khí ăn mòn từ trong ra ngoài, kết cục, sẽ còn bộ xương khô trơ trọi.

Dương Xuyên nghe mấy lời liền cười to sảng khoái.

“Tốt. Đánh nhanh thắng nhanh. Đến đi.”

Mặc ngoài vẫn ngạo mạn không thôi nhưng kỳ thực hắn cùng Dương Dạ Yên sự tình khác biệt cũng không nhiều. Miễn cưỡng hấp thụ lượng lớn Đại Địa chi lực, lại thêm phải nhanh chóng luyện hoá thành Sinh Mệnh chi lực đã khiến nội thể tổn thương nghiêm trọng sợ rằng không tiếp tục cố thêm bao lâu sẽ cấp tốc sụp đổ.

Dương Dạ Yên cùng Dương Xuyên một lời định ra, cấp tốc lui nhanh về sau, nhường ra một khoảng lớn.

Đứng trên đại môn Dương gia, Dương Dạ Yên huy kiếm chỉ thẳng, nói ra mấy lời.

“Bộ kiếm pháp ra sắp đánh ra tên gọi Đoạn Niệm Tam Trảm. Mỗi kiếm chém xuống đại biểu ta một đạo ý niệm liên hệ với Dương gia sẽ tấn biến. Sau ba kiếm về sau, chúng ta ở giữa không còn liên hệ, mọi thứ đều xem như chưa từng phát sinh.”

Cảm xúc trong mấy lời này chỉ có âm lãnh đến đáng sợ. Người nọ vì chuẩn bị cho việc hôm nay đoạn tuyệt cùng Dương gia đã nghĩ ra ba kiếm này, lấy từng đạo cảm xúc đặt tên cho từng kiếm.

Vốn muốn dùng ba kiếm này như át chủ bài, trực tiếp phân đại sảnh Dương gia thành hai nửa nhưng khắc này đối đầu Dương Xuyên quá mức cường đại, đành đem ra thì triển.

“Kiếm thứ nhất. Trảm Ai Kiếm.”

Dương Dạ Yên trong tay Thiên Nhẫn vun vẩy mà ra.

Trên cao một đạo kiếm hư ảo kiếm ảnh lam sắc thoáng hiện, trông qua phải hơn năm trượng có dư, phía bên trên làn tràn một trận cảm giác bi thương cực độ, mọi người đều thoáng nghe vào trong tai từng tiếng khóc, khi giống hài tử đang thút thít, khi lại như ma quỷ kêu gào.

Khi đạo kiếm quang lướt qua về sau, nội thể truyền ra từng hồi ớn lạnh, cảm giác bản thân rơi vào hầm băng ngàn năm, nhưng cái lạnh kia dường như không phải thực chất phát sinh trên người mà ở tại sâu thẳm linh hồn truyền đến, thống khổ vô cùng.

Mọi người đều ý thức được thứ kia vậy mà là công kích linh hồn. Loại này tuy không gây sát thương thực chất nhưng lại càng thêm nguy hiểm. Nếu linh hồn bị thương về sau sẽ ảnh hưởng đến năng lực cảm ngộ cùng thiên tư, đột phá cấp bậc sẽ càng thêm khó khăn. Mà tài nguyên liên quan linh hồn trên đại lục thập phần hiếm thấy nên việc chữa trị linh hồn gần như không thể. Bời thế người nào cũng sợ hãi khi kiếm chiêu vừa ra.

Kỳ thực, mọi chuyện phát sinh đều do Dương Dạ Yên ngưng tụ toàn bộ cảm xúc bi thương, đau buồn của bản thân vào kiếm này. Khi chém ra sẽ dẫn động cảm xúc liên thông, khiến ai nấy đều cảm thấy buồn rầu không dứt.

Tuy lấy công kích linh hồn làm chính nhưng lực lượng một kiếm này cũng không hề thường, có thể chém qua phòng thủ Tam Tinh cảnh sơ kỳ.

Dương Dạ Yên sau khi chém ra hai mắt nhìn về xa xăm, miệng phun ra một hơi trọc khí. Cảm giác giống như vừa vứt bỏ được mọi khối cự thạch bảo năm đè nặng trước lòng ngực, cảm giác mười phần nhẹ nhỏm.