Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 120: Huyền hoàng hoàn phát huy




“Vận chuyển ngũ hành?”



Cao thủ trên đài chủ tịch gồm tổ trưởng tổ trọng tài cũng kinh hãi bóp nát chén trà trong tay, đứng dậy, nhìn chằm chằm một màn khiếp sợ này.



Tuyệt đại đa số người chỉ đoán Trần Hạo đem lôi đình lực của đối phương hòa vào bản thân, nhưng thân là võ thánh cao thủ tổ trưởng tổ trọng tài lại rất rõ ràng. Vòng tròn nhìn như bình thường kia tuyệt đối là một kiện linh bảo đỉnh cấp trong cảnh giới võ thánh.



...



Không ai biết cảnh tượng như vậy chính là bản thân Trần Hạo cũng không đoán trước được.



Vốn ở lúc có được Huyền Hoàng Hoàn, Trần Hạo chỉ là võ hoàng cảnh, muốn thúc giục Huyền Hoàng Hoàn đến chiến đấu cũng không phải bản thân hắn có thể làm được, cần thiêu đốt lượng lớn ngũ hành linh đan mới có khả năng.



Nhưng bước vào cảnh giới võ đế, hơn nữa ở trong di tích sau khi lĩnh ngộ ảo diệu của thiên địa âm dương, đem bản thân luyện thành thân thể cửu chuyển thiên dương, ngũ hành linh căn trong cơ thể hắn lĩnh ngộ nghĩ là không cách nào luyện hóa thì ước chừng luyện hóa ba thành, hơn nữa đối với vận chuyển ngũ hành có nhận thức cao hơn, sâu hơn, tuy vẫn không thể phát huy ra uy lực thật sự của Huyền Hoàng Hoàn, nhưng có thể bằng vào bản thân thúc giục.



Cho nên lúc đối mặt Củu Tiêu Thiên Lôi Kiếm của Âm Phong Hàn linh bảo cường hãn này phát ra công kích, hắn không thể không thúc giục Huyền Hoàng Hoàn đến ngăn cản. Nhưng mà... Hắn lại không ngờ đến Huyền Hoàng Hoàn sau khi thừa nhận sấm sét khủng, cũng không phải đem nó đánh xơ xác văng ra, mà là cắn nuốt!



Người khác không cảm ứng được nhưng Trần Hạo lại cảm ứng rất rõ ràng, năng lượng ngũ hành vốn có trong Huyền Hoàng Hoàn sau khi cắn nuốt sấm sét, cân bằng bị đánh vỡ, trong phút chốc liền bắt đầu vận chuyển ngũ hành, thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ cực kỳ diễn sinh, lấy tốc độ nháy mắt trăm ngàn vòng ở trong đó vận chuyển ra, chưa chuyển động một chuyển, lôi thuộc tính năng lượng tăng vọt liền sẽ biến mất một tia, ngũ hành cân bằng liền sẽ khôi phục một chút.



Huyền Hoàng Hoàn cắn nuốt, nhưng nó tăng cường ngũ hành năng lượng lại một tia không dư thừa liền chuyển vận cho Trần Hạo!



Tê tê tê...





Năng lượng ngũ hành mênh mông như là Trường Giang Hoàng Hà mãnh liệt mênh mông hòa tan vào trong cơ thể Trần Hạo, kích thích kinh mạch, đan điền của Trần Hạo, nhìn như thiên thần bừng tỉnh, ngạo nghễ mà đứng, giờ phút này Trần Hạo cho dù không có thoải mái như mặt ngoài, ở trong chiến đấu này, hắn lại không thể không đem đa số tâm thần dung nhập đến trong rèn luyện ngũ hành năng lượng.



Trần Hạo hiểu thật sâu, đó là cảnh giới chênh lêch mang đến. Nếu hắn đã là võ thánh thì tuyệt không gặp loại khốn cảnh này.



Nóng rát đau đớn làm kinh mạch cùng đan điền Trần Hạo như bốc cháy lên, nhưng Trần Hạo đã trải qua Cửu Chuyển Thiên Dương Quyết rèn luyện, thân thể đã cường hãn đến cánh giới không thể tưởng tượng.



“Sao có thể? Sao có thể? Ta muốn ngươi chết!”



Tiếng rống giận bén nhọn của Âm Phong Hàn vang lên, vượt qua cảnh giới thúc giục linh bảo Cửu Tiêu Thiên Lôi Kiếm của bản thân là chuyện cực độ hao phí tinh khí thần, vốn tưởng rằng kiếm ra liền tuyệt đối có thể đem Trần Hạo chém giết, nhưng bây giờ Trần Hạo lại bằng vào một cái vòng nho nhỏ, cứng rắn chặn từng đạo kiếm quang khủng bố của hắn. Cái vòng đó đến tột cùng là linh bảo gì, lại cường hãn như vậy?



Dưới sự kinh hãi, Âm Phong Hàn biết nếu tiếp tục như thế thì lúc còn chưa chém giết Trần Hạo, hắn đã thoát lực mà chết trước. Nào còn dám tiếp tục như vậy?



Một tiếng rống giận xé tim xé phổi, Âm Phong Hàn đột nhiên đem tâm thần liên hệ của mình cùng Cửu Tiêu Thiên Lôi Kiếm thúc giục đến cực hạn, năng lượng, tinh khí thần, trong nháy mắt hoàn toàn bùng nổ, không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng!



Một kiếm.



Thành bại ngay tại một kiếm này.



Bởi vì một kiếm này phát ra, hắn sẽ không còn bất cứ chiến lực gì!




Tê! Ầm!



Cửu Tiêu Thiên Lôi Kiếm ngưng tụ tu vi cùng với tinh khí thần Âm Phong Hàn, nhân kiếm hợp nhất như là hóa thành một con thần long sấm sét ngưng tụ, gào thét, mang theo thiên uy huy hoàng, lao về phía Trần Hạo!



“Phốc!”



Năng lượng cuồng bạo đột nhiên tăng cường mấy lần làm Trần Hạo bạo lui, phun ra một ngụm tinh huyết, nhưng hai mắt lại chưa chớp nửa cái lại trở nên càng thêm lạnh lẽo, yên tĩnh, đột nhiên hai tay nắm chặt Huyền Hoàng Hoàn, phát ra một tiếng thét dài réo rắt vang lên thấu thiên địa, trong nháy mắt Trần Hạo cũng đem tinh khí thần toàn thân dung nhập đến trong Huyền Hoàng Hoàn, trong chốc lát Trần Hạo liền cảm giác lực lượng cả người mình bị rút sạch.



Răng rắc... Rầm rầm rầm...



Vụ nổ khủng bố vang vọng thiên địa, che cả bầu trời, phạm vi nghìn trượng chợt xuất hiện gió lốc khủng bố, xa xa cây cối răng rắc răng rắc nứt gãy, bốc lên đến bầu trời, nếu không phải kiến trúc cung điện đều ẩn chứa trận pháp mà nói, chỉ sợ cũng phải sập.



Âm Phong Hàn tiến, Trần Hạo lui, nhân kiếm hợp nhất hai tay Âm Phong Hàn nắm chặt bảo kiếm, mũi kiếm hướng Trần Hạo đã cắm vào Huyền Hoàng Hoàn nửa thước, khoảng cách Trần Hạo hai tay nắm chặt Huyền Hoàng Hoàn chỉ hơn một thước, hơn nữa đang chậm rãi tiếp cận.




Mắt thấy sắp phân ra thắng bại, hơn nữa tất nhiên sẽ một chết một bị thương!



...



Sâu trong Tân Tú đường đế quốc Tuyên Võ, một lão giả ngồi xếp bằng, lăng không lơ lửng trong không khí. Nhưng quỷ dị là quanh thân lại không có một chút năng lượng dao động, giống như dung nhập đến trong thiên địa, theo hạt bụi không khí dao động rất khẽ, mà phiêu phiêu đãng đãng.




Lão giả hạc phát đồng nhan, đôi mắt giống như khép lại không phải khép, khóe miệng mang theo mỉm cười hờ hững, song chưởng tùy ý đặt lên phía trên đôi chân.



Bất luận kẻ nào thấy một màn như vậy đều sẽ cảm giác lão giả như là lơ lứng ở trong nước hoặc là đặt mình trong mây lành.



Thiên địa là ta, ta là thiên địa, hoàn toàn tự nhiên...



Lão giả đang đắm chìm ở trong thiên địa ảo diệu, bỗng nhiên cửa đại điện “Hô” một tiếng, cánh cửa lớn chợt mở ra, cuồng phong trào vào, toàn bộ cung điện tựa như cũng bắt đầu kịch liệt rung rẩy, “Vù” một tiếng, lão giả bị gió thổi liền nhanh chóng bay lên, hắn chính là một hạt không khí, theo gió bay múa.



Mắt thấy lúc lão giả sắp va chạm đến vách tường, lão giả đột nhiên mở hai mắt, lông mày trắng khẽ nhíu, thân hình nhất thời ngừng lại, lù lù bất động.



“Dao động thật lớn... Thi đấu chọn lựa tân tú nước chư hầu có cường giả như vậy?” Vẻ mặt lão giả hơi kinh ngạc nói.



Thanh âm chưa dứt, lão giả chợt biến mất vào hư không ở trong đại điện.



...



“Thật không nghĩ tới hai người này lại đều có linh bảo, hơn nữa còn là linh bảo không tồi. Dương Phàm, ngươi nói hai người này ai sẽ thắng?”



Trên khán đài, hai thiếu niên từng bình luận Trần Hạo không biết khi nào đã tới chỗ bên cạnh khán đài, trong hai người, thiếu niên thủ tịch điện Thanh Long, phong thần tuấn lãng lúc này đứng thẳng như kiếm, hai mắt lóng lánh tinh quang, nhìn một đòn liều mạng cuối cùng của Trần Hạo cùng Âm Phong Hàn. Hắn biết rõ giờ phút này ai kiên trì không được trước, đó là người chết.