Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 463: Chân Diện Mục




“Tình huống ca ca bây giờ như thế nào? Có biến hóa hay không?” Trần Yến hỏi.



Trần Nam cũng tràn ngập chờ mong nhìn Lãnh Ngưng Hoan, Lãnh Ngưng Nhạc.



Đáng tiếc, Lãnh Ngưng Hoan và Lãnh Ngưng Nhạc chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Hạo ca sẽ tỉnh lại, một ngày nào đó sẽ... Chúng ta, phải làm chính là tu luyện... Sắp thi đấu tuyển chọn rồi, các ngươi không được phân tâm, biết không?”



“Vâng”



...



Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn nhìn thấy kiên định hiện lên trong mắt Trần Nam cùng Trần Yến, hai người liếc nhau một cái, cũng không nhắc nhở, miễn cho ảnh hưởng tâm cảnh bọn họ.



Nhưng trong lòng hai người sớm đã có định đoạt.



Toái Tâm điện xuất hiện Phương Hàn Đông, không thể nghi ngờ làm cho lần thi đấu tuyển chọn này trở nên nguy hiểm hẳn lên, nhưng không đến một khắc cuối, hai người sẽ tuyệt đối không nói ra. Dù sao, đệ tử báo danh tham gia tuyển chọn lần này chừng ba mươi tư vạn, chỉ cần không cùng Phương Hàn Đông phân đến một tổ thì không lo gì. Cùng là Tạo Vật cảnh, ở trong thi đấu muốn chém giết một người là tuơng đối khó khăn.



...





Cùng thời gian, ở trên đường chạy tới thánh địa Tinh Anh học viện, một lão giả cùng một người trẻ tuổi sóng vai phi hành ở trên hư không, phía sau hai người là hơn ba mươi thiên tài đệ tử trẻ tuổi, khí tức mỗi người đều là cao thủ Tạo Vật cảnh.



Hơn ba mươi đệ tử này thường thường sẽ nhìn về phía người trẻ tuổi cùng lão giả sóng vai mà đi, ánh mắt tràn ngập hâm mộ cùng tôn kính phát ra từ trong lòng.



Lão giả này chính là Toái Tâm điện điện chủ Phạm Toái Tâm.




Mà người trẻ tuổi thì ở ngắn ngủn mấy tháng thời gian đã danh chấn Trung đại lục, được xưng yêu nghiệt thiên tài ngàn năm không gặp của Vô Cực đại lục, Phương Hàn Đông!



“Hàn Đông, tin tức chi tiết của đệ tử Hàn Mai điện cùng Vân Vi điện dự thi, ngươi đều xem qua rồi chứ?”



“Đều xem qua rồi, sư phụ.” Phương Hàn Ðông thản nhiên nói, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia lạnh lùng dọa người, sâu trong hai mắt tản mát ra một sự hung ác không thể phát hiện.



“Nhớ rõ, mục kiểm tra thứ nhất, phân tổ đụng tới đệ tử hai đại điện này, giết không cần hỏi! Thù hận của Toái Tâm điện chúng ta cùng bọn chúng đã đến gay cấn, lấy thân phận, địa vị ngươi hiện nay, chỉ cần làm không quá rõ ràng thì không có bất luận kẻ nào dám làm khó dễ ngươi, cung chủ Vô Cực tiên cung, ma cung, đều sẽ lưới mở một mắt đối với ngươi... Biết không?”



“Yên tâm đi, chỉ cần ta gặp phải, vô luận là ai hẳn phải chết không thể nghi ngờ!” Phương Hàn Đông dứt khoát lưu loát nói.




“Không có gì bất ngờ xảy ra đó là đệ đệ cùng muội muội của Trần Hạo.”



“Sư phụ, ngươi an bài sẵn rồi?”



“Ha ha... Sư phụ trước kia tự nhiên không có năng lực như vậy, chẳng qua sư phụ được thơm lây ngươi, chỉ cùng mấy hảo hữu lộ ra tin tức này liền nhận được một số người ra sức ủng hộ. Bao gồm vài thành viên tổ trọng tài của Vô Cực tiên cung, ma cung đều rất nể tình. Đây là việc nhỏ! Sư phụ nên đa tạ ngươi...” Phạm Toái Tâm tràn ngập vui mừng nhìn Phương Hàn Ðông nói, khuôn mặt già nua tràn đầy một cái mỉm cười. Mười năm qua, vì tốn cái giá lớn bồi dưỡng ra siêu cấp thiên tài Mạc Vô Tâm nhưng đã chết, làm hắn đối với đám người Trần Hạo hận thấu xương, mười năm trước thi đấu tuyển chọn, hắn đã liên hợp những đại điện bị Trần Hạo chém giết thiên tài đệ tử làm chuẩn bị. Ðáng tiếc, Trần Hạo lại không dự thi, về sau hắn mới thông qua con đường khác biết được Trần Hạo đã lâm vào hôn mê. Làm cho hắn đã cao hứng lại không cam lòng, cao hứng là đồn đãi Trần Hạo có thể là linh hồn bị thương nặng biến thành ngu ngốc, không cam lòng là kết quả như thế quá tiện nghi Trần Hạo.



Sau đó vài năm thời gian, mấy đại điện của Vô Cực ma cung bọn họ luôn nhằm vào mọi người Hàn Mai điện và Vân Vi điện, đáng tiếc, hai đại điện đối với bọn họ đều có phòng bị, tuy có mấy lần làm đối phương chịu thiệt, càng làm cho họ ngã xuống không ít đệ tử, nhưng không có người quan trọng. Về sau sáu cô gái bọn Trần Tuyết trước sau đột phá, càng thêm làm hắn tuyệt vọng.



Mà ngay năm nay, Phương Hàn Đông thiên tài cấp tuyệt đỉnh yêu nghiệt này như cái bánh ngọt rớt trước mặt hắn, vô số ma cung đại điện so với Toái Tâm điện cường đại hơn đều vươn cành oliu, nhưng Phương Hàn Đông lại lựa chọn hắn. Ngắn ngủn mấy tháng thời gian được cung chủ Vô Cực ma cung ưu ái, được nữ tử đích hệ cung chủ theo đuổi, làm địa vị Toái Tâm điện ở toàn bộ Vô Cực ma cung cũng tăng lên rất nhiều, hắn không thể không vui.



Càng vui hơn là đệ tử này đối với khúc mắc của hắn rất là quan tâm, rõ ràng đã đến tình trạng có thể dẫn động thiên phạt, nhưng cố đè xuống khí tức của mình, chỉ vì giúp hắn hoàn thành một chút tâm nguyện.




“Không cần khách khí.” Phương Hàn Đông nói, ánh mắt nhìn về phía xa, Phạm Toái Tâm cũng chưa phát hiện hào quang kỳ dị trong mắt đệ tử này.



“Giết bọn hắn, Phương Hàn Đông ta sao có thể vì một tên phế vật ngươi?”




“Đây là khúc mắc của ta!"



“Những năm gần đây, không lúc nào không khúc mắc nghẹn ở cổ!”



“Trần Hạo... Ta nên cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi cường đại! Cảm tạ phụ thân cường đại của ngươi! Nếu năm đó ta không bị ngươi bức đến tuyệt cảnh, ta sẽ không cùng đường bị buộc vào chỗ chết! Nếu không bị buộc vào chỗ chết, sẽ không có ta hôm nay!”



“Ta đã cường đại, tấn thăng đến Nguyên Anh cảnh, nhưng ngươi đã trở thành người số một tiên đạo Đông đại lục, ta chỉ có nhịn, thay hình đổi dạng nhịn... Nhưng ta cuối cùng vẫn không nhịn xuống, tiêu phí cái giá lớn về tới thế tục giới, tạm thời không thể trả thù ngươi, ta chỉ có xuống tay đối với người nhà ngươi mới có thể phát tiết một chút hận ý đối với ngươi... Nhưng ta không nghĩ tới thiếu chút nữa chết... Nguyên Anh cảnh ở thế tục giới thiếu chút nữa chết... Buồn cười sao? Ta không biết là ai, nhưng biết tất nhiên là người bảo hộ ngươi... Ðáng tiếc, lúc đó hắn vốn có năng lực giết ta, lại thả ta... Ha ha ha... Thả ta! Ta vốn tưởng rằng cả đời này không còn bất cứ cơ hội nào cùng ngươi là địch... Nhưng ông trời lại cho ta cơ hội! Tiên ma yêu đại chiến... Ha ha ha...”



“Ta không muốn sống trộm, trốn vào ma giới, rất nhanh đã triển lộ mũi nhọn, trở thành hạch tâm đệ tử của ma giới đệ nhất môn, nhưng ta biết ta cách ngươi vẫn quá xa, quá xa... Ta vẫn như cũ không có hi vọng, một chút hy vọng cũng không có, nhưng ông trời rõ ràng thiên vị ta, làm cho ta nhân họa đắc phúc..."



Phương Hàn Đông ngóng nhìn hư không vô tận, trong đầu nhấc lên sóng lớn ngập trời.



“Nửa bước Nhân Tiên Dã Điền Tà Tình, già mà không kính, thiên phạt thất bại, trở thành tán tiên thì thôi, lại muốn đoạt xá thân thể cường hãn của ta... Nhưng lại tiện nghi ta... Ha ha ha!”



Từng bước trùng hợp thúc đẩy Phương Hàn Đông hôm nay, cũng chính là Tiểu Cát Hàn, Đông Phương Hàn trước kia!