Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 591: Hỏa Chi Tinh Linh




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group



Không thể nhẫn nhục thêm.



Ðiều này khiến cho Đạm Ðài Liên hoàn toàn bộc phát.



Mặc dù nàng sở hữu Phượng Hoàng truyền thừa, ở Sí Diễm Tinh này như cá gặp nước, dù phát huy được mấy lần chiến lực, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại ba Nhân Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong. Nàng chỉ có thể liều mạng vừa chiến vừa bỏ chạy.



Có thể làm được như vậy, một là đả pháp liều mạng của Đạm Đài Liên, hai là Phượng Hoàng truyền thừa có thể mượn dùng năng lượng huyền ảo nồng hậu chí cực của Sí Diễm Tinh, ba là ba tu luyện giả không đem Đạm Đài Liên đặt vào trong mắt, trong mắt chúng, chỉ cần một lát là có thể khắc chế Đạm Đài Liên dễ dàng, không cần phải liều mạng chiến đấu. Chỉ cần đợi năng lượng của Đạm Đài Liên tiêu hao không còn, không thể đứng dậy, lại nói chúng là muốn chơi đùa nên không thể để Đạm Đài Liên bị thương quá nghiêm trọng, nếu làm dữ quá, Đạm Đài Liên sẽ trực tiếp kích nổ nhục thân linh hồn, chúng đến một cái lông cũng không nhìn thấy.



Các loại nhân tố cộng lại, cuối cùng Đạm Đài Liên đang bỏ chạy lung tung thì tìm được một đường sinh cơ, đó là Sí diễm hỏa nhãn đủ để làm cho rất nhiều tu luyện giả phải dừng chân.



Không thể không nói, đây là cơ duyên của Đạm Đài Liên.



Nàng đã tìm khắp các nơi mà không thấy hỏa nhãn cao cấp, thời khắc bị ép đến tuyệt cảnh, vừa chiến vừa bỏ chạy lại vô tình gặp phải.



Đạm Đài Liên lập tức chui ngay vào trong. Dù là nhiệt độ trên bề mặt Sí diễm hỏa nhãn bình thường gặp phải, Đạm Đài Liên cũng vẫn cẩn thận từ từ thăm dò, nhưng thời điểm này nàng không có lựa chọn, dù vượt qua cực hạn của nàng, khiến nàng nhục thân hủy diệt thì cũng tốt hơn là bị ba tên kia làm nhục đến chết. Cộng thêm tiếng kêu hưng phấn thúc giục của Phượng Hoàng, nàng không có gì do dự.



Và bây giờ, nàng đã thành công.



Dù không thể thâm nhập vào sâu bên trong, nhưng thất trọng huyền hỏa đã khiến nàng thoát thai hoán cốt, mức độ cường hãn của bản thân tăng lên biết bao nhiêu lần, quan trọng là Phượng Hoàng truyền thừa cũng trùng tạo nhục thân thành công, sở hữu một tia thần thông đến từ viễn cổ thần thú chân chính.





Cảm nhận nhiệt độ khiến nàng cảm thấy dễ chịu và sức mạnh huyền hỏa bành trướng mãnh liệt trong người, Đạm Đài Liên hít một hơi thật sâu.



Giống như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của nàng tỏa ra tự tin và mỹ lệ chưa từng có, kiểu mỹ lệ này, kiểu khí chất này, sau khi bước vào tu luyện giới Đông đại lục đã không còn.



Bởi vì đối diện với Hạ U U, Hách Liên Vũ Tử, Trần Tuyết, đối diện với người quan trọng trong sinh mệnh nàng, Trần Hạo, nàng cảm thấy tự ti. Trước đây, ở thế tục giới, ở Tuyên Vũ đế quốc, bất cứ lúc nào nàng cũng là thiên chi kiều nữ khiến mọi người ngưỡng mộ đố kị, nhưng sau khi bước vào tu luyện giả, quang mang của nàng không còn tồn tại, trước mặt Trần Tuyết, Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, nàng luôn cảm thấy mình là một kẻ làm nền, đến Phượng Hoàng truyền thừa cường hãn của nàng cũng là Trần Hạo giúp đỡ nàng, ngoại trừ cái này, nàng chẳng có cái gì.



Đến việc nàng là nữ nhân đầu tiên của Trần Hạo cũng là trong tình huống vạn bất đắc dĩ.



Mặc dù Trần Hạo đối với nàng rất tốt, bắt đầu từ thời điểm đó cũng chưa từng coi thường nàng, nhưng sâu trong lòng nàng lại có một thanh âm nói với nàng, Trần Hạo là bất đắc dĩ tiếp nhận nàng, vì trách nhiệm mà tiếp nhận nàng, vì trách nhiệm nam nhân mà tiếp nhận nàng. Nàng biết suy nghĩ này của mình rất cực đoan, nhưng cũng biết suy nghĩ này chính là sự thực. Cho dù Trần Hạo không thừa nhận điểm này trước mặt nàng, nàng cũng không có dũng khí đi hỏi Trần Hạo. Nhưng con người hiếu thắng của nàng không nghĩ như vậy, cái này không phải là thứ nàng muốn.



Nàng muốn Trần Hạo chân chính đón nhận nàng, yêu nàng, giống như tình yêu thanh mai trúc mã giữa Trần Hạo và Hách Liên Vũ Tử, giống như tình yêu sét đánh giữa Trần Hạo và Hạ U U, giống như tình yêu tán thưởng lẫn nhau, đồng sinh cộng tử giữa Trần Hạo và Trần Tuyết.



Cho nên lúc nào nàng cũng liều mạng nỗ lực, vì tín niệm trong lòng mình, cũng là để tìm được vị trí thuộc về mình trong lòng Trần Hạo chứ không phải bố thí.



Nhất là nhìn Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Trần Tuyết thể hiện ra thiên phú kinh người, khiến nàng ảm đạm thất sắc, nàng lại càng liều mạng.



Nàng không thể để thua bất cứ ai.



Loại chấp niệm này tựa như khiến nàng điên cuồng.




Hôm nay chưa đến một năm thời gian, nàng cuối cùng đã có thể dựa vào khả năng của chính mình thu được tiến bộ kinh người, từ Nhân Tiên cảnh sơ kì bước vào Nhân Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong. Bất luận là nhục thân, linh hồn hay tâm cảnh, đều có lột xác về chất, thoát thai hoán cốt thực sự. Hơn nữa, Phượng Hoàng truyền thừa trùng tạo kim thân thành công, tiến hóa thành viễn cổ thần thú chân chính. Dù giờ phút này chúng chỉ là hình thức ban đầu của viễn cổ thần thú, dù chúng mới chỉ đánh thức được một chút thần thông của viễn cổ thần thú, nhưng đối với nàng có ý nghĩa trọng đại.



Bởi vì nàng đã tìm thấy phương hướng của mình, tìm thấy mục tiêu phấn đấu rõ ràng thuộc về mình, đạo của nàng.



Đó là hỏa thuần túy.



Đạo của nàng chính là hỏa diễm sáng chói hóa thân thiên địa, hỏa diễm quang minh, hỏa diễm có thể cho người ta ấm áp, cũng có thể đốt cháy thiên địa vạn vật.



Thân ảnh tuyệt mỹ nhẹ nhàng bay lên, khuôn mặt xuất trần nở ra một nụ cười tự tin, tự tin và mỹ lệ của nhiều năm trước, giống như nàng hồi còn ở thế tục giới Đông đại lục, không nhiễm bụi trần.



Tựa hồ là kỳ tích tình yêu mang đến cho nàng, hỏa nhãn cho nàng tự tin, tốc độ tiến cảnh của nàng trở nên càng lúc càng chậm.



Có lẽ tâm cảnh đột nhiên siêu thoát. Nàng tìm lại được tự tin, não hải xuất hiện thanh minh trước đây chưa từng có, màu sắc thiên địa trong mắt nàng dường như cũng phát sinh biến hóa, biến thành hỏa diễm bốc cháy hừng hực.




Nàng giơ tay vốc lên từng khối huyền hỏa tản phát u lam quang sắc nhẹ nhàng nhảy múa quanh người nàng.



Còn nàng như hóa thân thành tinh linh thân hỏa.



U lam huyền hỏa theo cử động của nàng, hội tụ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đậm, xoay tròn càng lúc càng nhanh.




Nàng cảm nhận được sự ấm áp khiến nàng say mê, tâm cảnh chưa bao giờ rõ ràng như vậy.



Từ từ mà không hay không biết, tự nhiên mà vậy diễn ra.



Nàng cảm nhận được kinh mạch nhảy nhót trong hỏa diễm giống như rung động của sinh mệnh.



Không có kinh ngạc, chỉ là nước chảy thành dòng. Nàng cảm nhận được hỏa diễm tung tăng như chim sẻ, hỏa diễm hoan vũ, tình cảm của hỏa diễm.



Giờ phút này, vô số hỏa diễm, huyền hỏa, giống như tìm được nhà của mình, chủ động, nhảy nhót bắt đầu gia nhập đến bên cạnh nàng, vũ động theo hỏa diễm nhảy múa.



Cũng chính giờ phút này, một tia minh ngộ như nước suối trong lòng, gột rửa trái tim nàng.



Ầm!



Giờ phút này, não hải của nàng tự nhiên nổ tung.



“Ca! Ca!”



Tiếng kêu dõng dạc đột nhiên phá không mà ra, xuyên thấu hỏa diễm vô tận, xuyên thấu hỏa diễm sâu trăm vạn dặm, thông thẳng lên trời, vang tận mây xanh.