Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo - Chương 35




160.



Đêm khuya.



Đồ Nam:



– Có người nói có kẻ khả nghi, khi chiều hắn đã quanh quẩn gần đây, chúng ta phân công nhau hành động, em canh bên này, anh ở bên kia.



Nam thần:



– Được.



Đồ Nam:



– Mà… Cái cung này, sẽ bắn chết người được sao?



Nam thần:



– Không đâu, anh đã đổi mũi tên bằng plastic rồi, chẳng qua nếu bị bắn trúng thì sẽ có một lúc không đứng dậy được thôi.



Đồ Nam nhìn nam thân mặc nguyên một cây đen, nội tâm xoắn quẩy: Thay đổi quần áo một cái là khác hẳn luôn…



Một giờ sáng, trong một con hẻm tối om bỗng truyền ra tiếng mèo kêu thật thê lương.



Nam thần cầm cung chạy về phía tiếng kêu, thanh âm chỉ vang lên một chút rồi ngừng lại. Anh lên sân thượng của một tòa nhà gần đó, ngồi trên chỗ cao của sân thượng, cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng kẻ khả nghi.



Nam thần nhanh chóng giương cung và ngắm bắn, mũi tên bay về hướng mục tiêu, bắn trúng vào vai tên kia, tay hắn run lên, mèo con nhân cơ hội đó chạy trốn.



Nam thần dùng di động gọi cho Đồ Nam:



– Hắn chạy về hướng cậu.



Dứt lời thì anh nhảy xuống, cũng đuổi theo.



Đuổi qua hai con đường cũng không thấy bóng dáng kẻ ngược đãi mèo mà lại thấy Đồ Nam ngã ở đầu đường, nam thần vội vàng tiến lại.



Nam thần:



– Cậu thế nào rồi?



Đồ Nam ảo não:



– Ghê tởm! Em đã sắp bắt được hắn, không biết hắn dùng cái gì đâm em, em chỉ thấy một luồng sáng hiện lên rồi ngã xuống, tay chân mất đi tri giác.



Biểu tình cậu ngưng trọng:



– Em nghĩ đối phương không phải người thường, anh cẩn thận!



Nam thần gật đầu:



– Biết rồi.



Nam thần tìm kiếm dọc theo con đường ban đêm, bỗng lại nghe thấy tiếng hét, tuy nhiên lần này không phải là của mèo mà giống như tiếng đàn ông kêu thảm, thanh âm kia chưa lắng lại đã đột ngột ngừng. Anh vội bước nhanh hơn, trong không khí đã truyền tới mùi máu tươi, trong đêm tối mơ hồ thấy bóng dáng dã thú gặm đồ ăn, anh men theo mùi ấy, chầm chậm đi qua hai con hẻm, bỗng dưng sửng sốt.



Dưới ánh trăng sáng rõ của ngày rằm, một con mèo lớn đè trên thân kẻ ngược đãi mèo, răng nanh hung tàn cắn xé tên ngược đãi, máu dưới thân hắn đã chảy thành sông, thế nhưng máu này không phải màu đỏ mà là màu xanh, còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.



Nam thần giật mình nhìn con mèo vàng to lớn quen thuộc kia:



– Tiểu Lam?



Báo hoa đột ngột dừng lại động tác, ngẩng đầu lên. Ánh trăng chiếu vào đôi mắt sáng của Tiểu Lam, báo hoa giật bước về phía sau, quay đầu chạy vội.



Nam thần:



– Chờ đã!



Chân anh đã nhấc lên đuổi theo nhưng lại bị một màn kinh người làm cho khựng lại: Nửa bên mặt tên ngược đãi mèo bị cắn, da tay hắn hiện ra một thứ chất sừng dị dạng, nhìn không giống người, nhưng hắn đã chết từ lâu.



161.




Trong một tòa nhà bỏ hoang.



– Meo meo miao Meo meo miao



Kỷ Kỷ một mình đi dọc hành lang tối mờ:



– Ngài báo hoa? Ngài báo hoa, ngài ở đâu?



Két.



Ở đầu lối đi, Lam Ngạo Văn tay chống tường, lảo đảo bước tới. Trong nháy mắt, Kỷ Kỷ như thấy cái đuôi vàng thật dài hiện lên sau lưng Lam Ngạo Văn rồi biến mất, mèo lông dài càng hoảng sợ:



– Ngài… ngài báo hoa, ngài làm sao vậy?!



Lam Ngạo Văn không nói gì, thống khổ quỳ trên đất, ngón tay bấu chặt vào tường, thân hình cậu liên tục biến đổi giữa hình dạng báo và người, lúc thì là khuôn mặt nhân loại, lúc thì là khuôn mặt báo hoa, khi là mái tóc quăn màu mật ong, khi là bộ lông vàng với đốm đen, bàn tay đang bấu vào tường kia cũng lúc là bàn tay người, khi là móng vuốt dã thú.



Kỷ Kỷ vội vàng chạy tới:



– Ngài báo hoa?! Ngài báo hoa?! Ngài đừng dọa tôi! Mèo tới! Mèo mau tới đây!



Hàng hiên trống rỗng càng phóng đại tiếng thở dốc của Lam Ngạo Văn, không biết qua bao lâu, hình người mới dần ổn định, chẳng qua trên cánh tay lại phủ da báo, đằng sau vẫn là chiếc đuôi thật dài đang rủ xuống, tai cũng là tai của họ nhà mèo. Cậu ngã trên đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh.



Đám mèo đã tới cả, chúng vây quanh Lam Ngạo Văn, nhẹ nhàng liếm tay, liếm mặt cậu.



Ánh rạng đông trải đều qua cửa sổ, Lam Ngạo Văn mệt mỏi vuốt ve khuôn mặt ấm áp của những con mèo nhỏ bên cạnh mình:



– Ta phải về, anh ấy còn đang chờ ta.



162.



“Lam Ngạo Văn, cậu ở đâu?”



-“Lam Ngạo Văn, về thì gọi cho tôi.”




Nam thần đi ra từ trong con hẻm tối, bên ngoài trời đã sáng, tin nhắn gửi cho Lam Ngạo Văn vẫn chưa được trả lời. Đúng lúc này, di động kêu một tiếng, là tin nhắn Lam Ngạo Văn gửi tới.



“Meo meo, tôi phải chụp hình cả đêm, sáng sớm sẽ về! Tôi muốn ăn bánh kem và cháo yến mạch, meo meo!”



Nam thần thở phào nhẹ nhõm, lập tức trả lời.



“Được, meo meo”



Cầm theo cung chạy về nhà nhưng Lam Ngạo Văn vẫn chưa về, trong nhà chỉ có Tiểu Hạ và vài con mèo già đi lại không được nhanh nhẹn. Nam thần cho chúng ăn, tới phòng bếp chuẩn bị bánh và cháo, vì quá mệt nên anh định ngồi trên salon nghỉ một lát, chẳng ngờ lại ngủ quên.



Trong mơ màng, anh thấy có người hôn mình, nụ hôn có chút ngưa ngứa. Anh nhíu mày, mở mắt, thấy người đang cúi đầu hôn mình là Lam Ngạo Văn. Cậu cúi xuống, mái tóc xoăn mềm mại chảy từ bên trán xuống tai, trên ghế là một đám mèo tò mò đang ngồi, ngoài cửa sổ là nắng sớm, nhìn cậu như một vương tử mèo sáng chói, chẩng qua thứ làm mình ngưa ngứa… không phải là tóc.



Lam Ngạo Văn thấy nam thần mở mắt, cậu vội vàng che miệng và mặt lại.



Đã thấy thứ bên mép cậu, nam thần ngạc nhiên:



– Cái gì vậy?



Lam Ngạo Văn:



– Đừng để ý, chỉ là râu mép thôi, cạo là được.



Nam thần nhìn Lam Ngạo Văn đi vào toilet, đóng cửa thì nội tâm xoắn xuýt: Hình như… không phải râu bình thường, như là chòm râu ấy? Tuy không biết vì sao lại mọc ra râu kiểu này, nhưng mà… rất đáng yêu.



Lam Ngạo Văn khóa trái phòng tắm, khéo léo cắt đi từng sợi râu màu trắng thật dài rồi dùng dao cạo râu cạo sạch sẽ dấu vết của râu mèo, lúc xoa cằm mới phát hiện tay có móng, đành ngồi trên bồn cầu, từ từ cắt móng tay. Cuối cùng dùng giấy gói kĩ đám râu và vuốt khả nghi, nhét vào túi quần, ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.



Nam thần đã chuẩn bị xong đồ ăn của hai người.



Lam Ngạo Văn nhìn cháo yến mạch trong bát, có chút nuốt không trôi:



– Trong đám mèo chúng ta nuôi, có một con mất tích. Thật ra tối qua tôi đi tìm nó, sợ anh lo lắng nên không nói cho anh biết.



Nam thần:




– Là con mèo Xiêm xám đen hả?



Lam Ngạo Văn bất ngờ:



– Anh nhớ được nó?



Nam thần:



– Chiều qua lúc đi ngang công viên San Hô, tôi nhìn thấy nó.



Lam Ngạo Văn kích động:



– Nó đang làm gì thế?



Nam thần:



– Nó đang chải lông bên bờ hồ, còn dùng đuôi nghịch nước một lúc, thấy tôi còn hướng về phái tôi chào hỏi, khi tôi lái xe qua công viên thì nó đã đi rồi.



Anh nhìn về phía Lam Ngạo Văn:



– Nghe nói… Rất nhiều động vật sau khi già đi, không muốn chủ nhân thấy mình chết, khi chúng biết mình sắp chết, chúng sẽ lặng lẽ bỏ đi, tìm một chỗ không người.



Lam Ngạo Văn:



– …



Nam thần:



– Tên ngược đãi mèo kia mỗi lần giết mèo đều sẽ ném thi thể mèo ở nơi dễ nhìn thấy, vậy nên hẳn là mèo Xiêm của cậu không bị hắn bắt được.



Lam Ngạo Văn:



– Tôi hiểu rồi, cảm ơn.



Cậu bỗng tới bên nam thần, hôn xuống, đôi mắt dịu dàng, nói:



– Hôm nay phải chụp ảnh, tôi muộn rồi, anh ăn đi, ăn xong ròi ngủ một giấc, nhìn anh mệt mỏi quá.



Nam thần:



– Trên người cậu có dính yến mạch này.



Anh làm bộ không phát hiện ra râu mép thật dài màu trắng kia, còn tiện tay vuốt ve nó:



– Được rồi.



Lam Ngạo Văn đi tới cửa chính, bỗng quay lại ôm cổ nam thần:



– Ngay từ lần đầu thấy anh, tôi đã thích anh rồi.



Nam thần ngẩn người, hai tay cũng ôm lại Lam Ngạo Văn:



– Cảm ơn, tuy là không thích cậu từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng sau này tôi rất thích cậu.



Lam Ngạo Văn:



– Tôi còn thích anh hơn nhiều…



Nam thần:



– …



Lam Ngạo Văn:



– Thích hơn nhiều…