Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo - Chương 36




163.



Chiếc Ferrari đỏ dừng lại ngoài cửa tiệm thú cưng.



Mạnh An Nho:



– Kính chào quý khách!



Nam phụ tháo kính râm xuống, vừa đi vừa ngắm:



– Tôi muốn nuôi chó hay mèo gì đó, chỗ của anh có không?



Mạnh An Nho:



– Chỗ tôi cái gì cũng bán. Anh muốn nuôi con gì?



Nam phụ gập kính lại, trầm ngâm:



– Ở một mình buồn quá, tôi muốn nuôi một con chó đẹp trai, lạnh lùng, chỉ số thông minh cực cao.



Mạnh An Nho trong lòng rất …:



– Được! Anh để số di động lại, chó về tôi sẽ gọi điện báo.



Nam phụ:



– 13XXXXXX07



Vài ngày sau, tại cửa hàng thú cưng.



Nam phụ:



– Chó của tôi đã về chưa?



Mạnh An Nho:



– Trời ạ, cuối cùng anh cũng tới! Số anh lưu cho tôi sai!



Nam phụ:



– Hahaha, ngại quá, sau tôi mới phát hiện ra mình thuận miệng đọc số của cậu bạn cho anh.



Mạnh An Nho:



– Không phải, số này không tồn tại mà!



Nam phụ:



– Anh nhầm rồi, bạn tôi vẫn dùng số này, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên, cũng nhiều năm rồi.



Mạnh An Nho xoắn xuýt: Không biết cậu này có phải đầu óc có vấn đề không?



– À, con chó vừa đẹp vừa lạnh lùng vừa thông mình mà anh muốn



Nam phụ nhìn con Dorbermann trong ***g, cực kì hưng phấn:



– Đao Đao, Đao Đao!



Dobermann trợn trắng mắt nhìn hắn.



Mạnh An Nho cũng trợn mắt: Đao cái gì mà đao?



Nam phụ ngồi xổm bên ngoài ***g sắt:



– Sau này gọi mày là Đao Đao, Đao Đao, tên này thế nào?



Dobermann ưu buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.



Nam phụ:



– Hahaha, quả nhiên mày rất lạnh lùng.



Anh xoa tai nó, nói:



– Rất thích bộ dáng mày mặc kệ tao đấy!



Mạnh An Nho đỡ trán: Mẹ tôi ơi, mau mau dẫn Đao Đao của cậu biến khỏi tiệm tôi đi…



164.



Nam phụ:



– Nhẫn này, tôi mới mua một con chó, con chó này cực kì lạnh lùng, rất là giống cậu, từ lúc lên xe chưa thèm nói với tôi lời nào, cứ ngồi cạnh cửa sổ hóng gió thôi… Đao Đao, đến đây chào người anh em của mày một câu nào!



Đầu dây bên kia:





– Số điện thoại không tồn tại.



Đao Đao:



– …



Đầu dây bên kia:



– …



Đao Đao:



– …



Đầu dây bên kia:



– Đao Đao.



Đao Đao:



–?!!!



Đầu dây bên kia:



– Chăm sóc tốt cho cậu ấy.



165.




Bên ngoài tiệm thú cưng.



Lam Thượng Võ:



– Chẳng phải đó là bạn cậu? Như vậy có được không?



Nhẫn:



– Tôi tới địa cầu khảo sát thì gặp Lôi Triết, khi ấy tôi với đội khảo sát lạc nhau, một mình tôi ở thành phố lớn, lại không biết ngôn ngữ, chẳng biết đi đâu, Lôi Triết đã giúp tôi nhiều lắm. Theo luật ngân hà, khi kết bạn với người ở nền văn minh thấp hơn thì trước khi rời đi sẽ phải xóa trí nhớ của họ.



Lam Thượng Võ:



– Cậu không làm à?



Nhẫn:



– Tôi làm. Nhưng không biết xảy ra lỗi ở đâu, cậu ấy không quên tôi mà ngược lại còn sinh ra huyễn thính. Sau rồi tôi mới biết, khảo sát xóa kí ức của ngân hà chưa hề thử nghiệm lâm sàng trên người địa cầu, cậu ấy đã trở thành vật thí nghiệm ngoài ý muốn.



Lam Thượng Võ thở dài:



– Cậu thường xuyên tới xem cậu ấy, còn có thể nghe lén tần sóng tín hiệu kia, vậy sao lại không gặp cậu ấy?



Nhẫn lắc đầu:



– Khi tôi gặp lại cậu ấy lần thứ hai, Hội pháp luật ngân hà sẽ yêu cầu tôi phải xóa kí ức cậu ấy. Tôi không muốn tạo thương tổn thêm lần nữa cho cậu ấy.



Lam Thượng Võ yên lặng.



Nhẫn:



– Nhưng không cần lo lắng, thỉnh thoảng tôi sẽ dùng tần số kia trò chuyện với cậu ấy, chỉ khi cậu ấy gặp phiền toái thôi, vì cậu ấy bị huyễn thính nên tôi làm vậy là không trái với luật pháp ngân hà. Ngài sẽ không tố giác tôi với tòa án chứ?



Lam Thượng Võ trầm ngâm một lát:



– Vật thí nghiệm cải tạo giống có tung tích không?



Nhẫn:



– Từ việc nói chuyện với Lôi Triết tôi biết được một việc, cậu ấy có người bạn từng nuôi một con báo hoa, sau rồi đem nó tới Khu bảo tồn thiên nhiên Sơn Bạch nhưng mấy tháng sau nó mất tích, cùng lúc đó có một cậu trai thần bí đã xuất hiện tại khu San Hô. Tôi nghĩ đó là mục tiêu chúng ta đang tìm.



166.



Studio Áo Hoa.



Trợ lí A:



– Đại hội Yên Hoa cuối tuần có muốn cùng xem với tớ không?



Trợ lí B:



– Ngại quá, người ta hẹn bạn trai đi cùng rồi



Trợ lí A:



– Má nó, bắt nạt chó độc thân!




Lam Ngạo Văn đang sấy tóc:



– Hai cô ấy nói gì vậy?



Người đại diện:



– À, là cái này.



Ông đưa ra một tờ quảng cáo.



Lam Ngạo Văn nhận lấy:



– Hội người nổi giận á?



Nhà tạo mẫu tóc sau lưng cậu phì cười.



Lam Ngạo Văn trừng nhà tạo mẫu tóc qua gương, nhà tạo mẫu tóc mau chóng im lặng.



Lam Ngạo Văn:



– Đây là gì vậy? Sao các cô ấy bảo phải đi cùng bạn trai?



Người đại diện:



– Hội Yên Hoa là… là sẽ đốt rất nhiều pháo hoa bên bờ biển, rất đẹp và rất lãng mạn, nhiều cặp đôi sẽ hẹn nhau cùng tới xem pháo hoa.



Lam Ngạo Văn liếc nhìn người đại diện một cái, gấp gọn tờ quảng cáo cho vào túi:



– Hôm nay tôi phải về sớm.



Người đại diện:



– Ơ, vậy phải xem nhiếp ảnh gia có đồng ý thả cậu sớm không đã.



Nơi chụp ảnh.



Thợ trang điểm:



– Lần này chúng ta định thử một chủ đề mới.



Lam Ngạo Văn:



– Chủ đề gì?



Nhiếp ảnh gia:



– Chủ đề là… Nữ trang!



Gân xanh bên thái dương của Lam Ngạo Văn nổi lên: #%@$#&



Người đại diện vội vàng giơ đồng hồ đeo tay ra:



– Về sớm! Về sớm!



Lam Ngạo Văn cắn răng:




– Nên thế! Đồ nữ gì thì mang hết ra đây cho tôi mặc!



Đám trợ lí vội vàng nhào tới lột sạch Lam Ngạo Văn.



Mấy phút sau.



Lam Ngạo Văn đen mặt túm theo một cái váy đen dài bước tới, váy dài quá khiến cậu ngã quỳ xuống đất.



Trong studio lập tức bao phủ gió lạnh Xibia, Lam Ngạo Văn thu lại ánh mắt âm trầm, nhẫn nhịn ngẩng đầu lên.



Thợ trang điểm quỳ trên đất, người đại diện quỳ trên đất, nhiếp anh gia quỳ trên đất và giơ máy ảnh lên: Huhuhu, nữ vương, cầu buông tha!



167.



Quán cafe.



Nam thần:



– Chào mừng quý khách.



Nhẫn:



– Tôi không tới uống cafe, tôi tìm cậu.



Nam thần:



–???




Hai đặc công mèo ngoài cửa sổ:



– Má! Nam thần bị nam thần số 2 quyến rũ, mau đi báo cáo với ngài báo hoa đi!



Lời còn chưa dứt, hai mèo đã bị nhấc lên.



Meo meo đặc công A:



– Buông ra, nhân loại ngu xuẩn!



Nó nhìn về phía đồng đội:



– Sao mày không phản kháng?



Meo meo đặc công B mắt nở trái tim:



– Nhưng mà đẹp trai quá, là kiểu nhân viên hót phân tao thích nhất đấy!



Nhẫn nhốt hai mèo vào túi trữ đồ, quay đầu nhìn về phía nam thần:



– Về chuyện của Lam Ngạo Văn, cậu có thời gian nói chuyện với tôi chứ?



Nam thần:



– …



Một giờ sau, nhà nam thần.



Nhẫn:



– Tình huống là như vậy.



Nam thần trầm ngâm một lúc lâu:



– Anh có chứng cứ xác thực nào khác không? Nếu không thì xin lỗi, tôi không thể tin tưởng lời anh nói được.



Nhẫn:



– Tôi có thể cho cậu xem chứng cứ.



Anh ta lấy ra một vật thể hình hộp bằng kim loại màu vàng:



– Đây là chế phẩm của máy cải tạo giống.



“Rầm” một tiếng, mèo đen trên cửa sổ ngã xuống, cùng lúc đó, xuất hiện một thiếu niên tóc đen nằm trong bụi cỏ, hai mắt ngơ ngác nhìn thân thể nhân loại xa lạ.



Nam thần:



– …



Nhẫn:



– Giờ cậu tin rồi chứ?



Nam thần cởi sơmi, khoác lên người Tiểu Hạ, quay đầu lạnh lùng nói:



– Anh làm gì với nó?



Nhẫn:



– Đừng lo, chiếc máy này có hạn, sau khi cải tạo mười phút thì sẽ trở về nguyên trạng, thế nhưng máy gốc thì mạnh mẽ hơn cái này nhiều. Bây giờ cậu tin tôi chưa? Tiểu Lam của cậu là Lam Ngạo Văn.



Nam thần trầm ngâm:



– Tìm được cậu ấy rồi anh sẽ làm gì?



Nhẫn:



– Tôi không muốn lừa cậu, tìm được rồi thì cậu ấy sẽ bị tiêu hủy, đây là vì tốt cho mọi người thôi, bởi vì hình thái của cậu ấy rất bất ổn, cuối cùng có thể sẽ có lực phá hoại cực kì đáng sợ.



Nam thần yên lặng hồi lâu, cuối cùng quay đầu nhìn về khoảng không:



– Bình thường cậu ấy về lúc năm giờ chiều, nếu anh không ngại thì cứ ở đây chờ, tôi còn có việc phải đi.



Nhẫn yên lặng, chăm chú nhìn:



– Được, cảm ơn.



Ngoài cửa, Lam Ngạo Văn vo tờ quảng cáo trong tay lại, sắc mặt thay đổi, vì cơn tức giận khôn cùng nên thân thể cậu đã trở về trạng thái biến đổi liên tục giữa bản thể và hình dạng con người.



Sáng sớm vừa nói yêu tôi, giờ lại muốn vứt bỏ tôi! Tại sao?!