Dịch: Anh Đào.
Xoài phát hiện được bố bế còn thích hơn là ngồi xe, cô bé do dự một lúc, nhỏ giọng thương lượng với Tề Cận Châu: “Bố ơi, về sau bố đưa con đến trường bố cũng bế con đi có được không ạ?”
Bây giờ bé Xoài có yêu cầu gì Tề Cận Châu đều sẽ đáp ứng, nói được, anh đồng ý: “Về sau đi học tan học bố đều sẽ đi đón con, bế con về.” Bù đắp những gì đã nợ cô bé 6 năm.
Xoài lại thơm bố một cái: “Cảm ơn bố ạ.”
Đồng Gia Hòa đi đằng sau hai người, cô khó hiểu, có nhiều chuyện nói vậy sao?
Đến dưới lầu tiệm sách Tề Cận Châu không định đi lên, anh chỉ đi cùng Đồng Gia Hòa đến đây. Mấy năm nay cuộc sống của Xoài đều trôi qua trong tiệm sách, có lẽ đã chán từ lâu, anh muốn đưa Xoài đi chơi.
Nhưng cũng không thể tự tiện dẫn Xoài đi, vì vậy anh nói với Đồng Gia Hòa: “Anh đưa Xoài đến khu vui chơi chơi, buổi tối sẽ ăn cơm ở bên ngoài. Lúc nào em về thì gọi điện cho anh, anh sẽ đưa con về nhà.”
Những lời này nghe giống như con người, đâu ra đấy, cô nhìn vào ánh mắt mong đợi của Xoài, có điều vẫn lo lắng, dùng tiếng anh nói với Tề Cận Châu: “Xoài là m.ạ.n.g của tôi.”
Tề Cận Châu nghe xong trong lòng cảm xúc phức tạp, dùng tiếng anh trả lời cô: “Cho dù anh có là tên k.h.ố.n nạn cũng sẽ không c.ư.ớp Xoài từ chỗ em.” Lại nhân cơ hội bày tỏ tâm ý của mình: “Hơn nữa anh cướp Xoài để làm gì chứ? Cả đời này anh sẽ không rời xa hai mẹ con.”
Đồng Gia Hòa: “Cút!” Cô vẫy tay với Xoài, đi lên lầu.
Xoài hỏi Tề Cận Châu: “Bố ơi, sao bố lại là tên k.h.ố.n ạ?”
Tề Cận Châu: “.........” Anh nhìn Xoài: “Con nghe hiểu sao?”
Xoài gật đầu, ngày nào cô bé cũng có lớp tiếng anh, nói chuyện cùng người giáo viên nước ngoài cũng không có vấn đề gì. Có điều ngày nào mẹ cũng bận làm việc nên không biết được trình độ tiếng anh của cô bé đang ở mức nào. Thật ra mỗi lần mẹ dùng tiếng anh nói chuyện cô bé đều hiểu nhưng không nói cho mẹ biết.
Tề Cận Châu giải thích: “Không phải là bố thả hai con sâu róm vào trong túi của mẹ sao? Vì vậy mẹ mới gọi bố là đồ k.h.ố.n.”
Xoài hiểu, Tưởng Dịch Sơ bỏ một con sâu róm vào trong túi của cô bé, vì vậy Tưởng Dịch Sơ là đồ tồi. Bố bỏ hai con sâu róm vào trong túi của mẹ, vì vậy bố là tên k.hố.n.
Tên k.h.ố.n còn xấu hơn cả đồ tồi.
Có điều bố rất yêu bé nên bố không phải là người xấu, bé vẫn rất thích bố.
“Bối ơi, chúng ta đi đâu chơi vậy?”
“Con muốn đi chỗ nào bố sẽ cùng con đến chỗ đó.”
“Trò chơi ở khu vui chơi con đều chơi chán rồi, cuối tuần nào mẹ cũng đưa con đến đó chơi, chúng ta đi dạo trên đường nhé bố.”
“Đi dạo trên đường? Như vậy chán biết bao?”
“Vui lắm ạ.” Bé muốn cho tất cả mọi người biết, bé có bố, bố bé rất yêu bé.
Đi mãi đến 8 rưỡi, Tề Cận Châu mới bế Xoài đi về phía nhà, vừa rồi Đồng Gia Hòa mới gọi điện cho anh, chỉ nói đúng ba chữ: “Tôi về rồi.”
Không cho anh bất cứ cơ hội nào đã trực tiếp cúp máy.
Tề Cận Châu chưa cất điện thoại, điện thoại reo, lần này là mẹ gọi đến hỏi anh ở đâu, mẹ nói muốn đến thăm Xoài, nói đợi cả ngày rồi không đợi được nữa, quá dày vò, so với sinh con còn khó chịu hơn.
Tề Cận Châu: “...Con và Xoài đang trên đường về nhà.” Sau đó nói vị trí của mình cho mẹ.
Chủ tịch Cận kích động: “Vậy bây giờ mẹ qua đó.” Hai người hẹn rõ địa điểm gặp nhau.
Xoài đang ngồi trên vai Tề Cận Châu ăn kem, cô bé hỏi Tề Cận Châu: “Bố ơi, bố phải đợi ai ạ? Đợi mẹ sao?”
Tề Cận Châu: “Ừ, mẹ của bố.”
Xoài biết mẹ của bố chính là bà nội, ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ sau giờ học là bà đến đón, cô bé cũng rất mong chờ được gặp bà nội.
Chủ tịch Cận tối nay đã thay quần áo mình hay mặc thường ngày sang một bộ đồ thể thao và giày thể thao, tóc búi cao, cả người trông rất có sức sống, hoàn toàn không nhìn ra bà đã 60 tuổi.
Từ trên xe bước xuống chủ tịch Cận lấy gương ra soi, vén vài sợi tóc ra sau tai, tô lại son môi, tối nay bà trang điểm rất nhẹ.
Đã rất nhiều năm trôi qua không có chuyện gì có thể khiến bà chờ đợi lâu như vậy, dường như tâm trạng lại quay lại hồi trẻ lúc bà hẹn hò cùng bố Tề Cận Châu.
Bố Tề Cận Châu biết mình có cháu, vốn dĩ đang công tác ở nước ngoài liền vội vàng thay đổi hành trình, đổi chuyến bay để mau chóng quay về.
Người bình tĩnh nhưng lại vui sướng nhất trong nhà họ Tề chính là bà nội Tề Cận Châu, mấy năm này bà đều trải qua ở tiệm sách, tận mắt chứng kiến bé Xoài trưởng thành, là người ở bên cô bé lâu nhất.
Bắt đầu từ khi Xoài nhận biết được chữ, mỗi ngày trước khi tiệm sách đóng cửa vào lúc hơn 5 giờ, bà cụ đều cùng bé Xoài đọc sách, có nhiều lúc ở khu đọc sách chỉ có hai người bọn họ, một già một trẻ.
Hai người mỗi người một bàn, cách nhau không xa, yên tĩnh đắm chìm trong thế giới của mình.
Tài xế nhắc chủ tịch Cận, Tề Cận Châu đang ở đằng sau, sắp qua đây.
Chủ tịch Cận đẩy cửa xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một bé gái ngồi trên vai Tề Cận Châu, trái tim bà đập loạn xạ.
Chính bà cũng cảm thấy lạ, mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn cảm thấy hồi hộp.
Lúc đến gần Tề Cận Châu bế Xoài từ trên vai xuống, Xoài cũng đoán ra người đang đợi bố và bé bên kia đường chính là bà nội.
Cô bé cất kem đi, ngoan ngoãn chào trước: “Con chào bà nội, con là Xoài.”
Mắt chủ tịch Cận đỏ, vừa rồi bà con sợ đứa nhỏ này sẽ bài xích, không muốn gần gũi với mình, không ngờ lại được Đồng Gia Hòa dạy dỗ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
Bà đón Xoài từ trong lòng Tề Cận Châu: “Chào con bảo bối.” Không thể chịu được hôn lên má Xoài mấy cái.
Xoài nhìn chủ tịch Cận, mắt chớp chớp, lại nhìn Tề Cận Châu, cảm thấy bà nội và bố rất giống nhau, mắt này, mũi này, đều rất giống: “Bà ơi, bà thật xinh đẹp.”
Chủ tịch Cận được lời dỗ vô cùng vui vẻ, bà ôm trong lòng không nỡ buông xuống.
Bây giờ Tề Cận Châu mới hiểu vì sao hôm nay mẹ mình mặc quần áo thể thao, bà muốn đi bộ cùng bé Xoài. Quãng đường còn lại đều là mẹ bế Xoài, hai người vừa nói vừa cười.
Đã rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy mẹ mình vui vẻ như vậy, nụ cười khóe mắt chân mày xuất phát từ tận đáy lòng, không chút lấy lệ.
Chủ tịch Cận bế Xoài đến tận dưới lầu căn hộ, vẫn như cũ không nỡ tạm biệt.
Bà hỏi Tề Cận Châu ngày nào có thời gian.
Tề Cận Châu: “Có chuyện gì ạ?”
Vẻ mặt chủ tịch Cận lạnh lùng: “Con nói xem?”
Tề Cận Châu cảm giác mình và bé Xoài bị phân biệt đối xử, hôm nay anh không mang não, trong đầu chỉ có bé Xoài, tạm thời không đoán ra được mẹ mình muốn làm gì.
“Mẹ, mẹ có gì cứ nói thẳng, bây giờ con không muốn vòng vo.”
Chủ tịch Cận: “Tìm thời gian, cùng mẹ đến nhà họ Đồng, con đi chịu đ.ò.n nhận t.ộ.i.”