Dịch: Anh Đào.
Xoài đang học lớp một, trong một năm học lớp lá đó, chỉ cần Tề Cận Châu đến nhà trẻ đón cô bé đều sẽ đi bộ đến rồi bế cô bé về.
Một năm này, một nửa thời gian của anh để làm việc, một nửa thời gian ở Bắc Kinh chăm sóc Xoài.
Giặt quần áo, nấu cơm, dọn vệ sinh, bây giờ anh làm vô cùng quen tay.
Nhưng vẫn chỉ có thể ngủ trên sô pha, mối quan hệ với Đồng Gia Hòa vẫn gặp trở ngại.
Có lần Tề Cận Châu đi xã giao buổi tối lúc về nhà đã 3 giờ sáng, ngày hôm sau tỉnh dậy lúc đó Xoài cũng đã thức, cô bé không hiểu vì sao bố lại nằm ngủ ở trên sô pha.
Anh chỉ có thể giải thích: “Là bố muốn ngủ trên sô pha.”
Xoài lớn thêm một tuổi, còn lâu mới dễ tin như vậy, cô bé hỏi Tề Cận Châu: “Bố, bố nói thật đi, rốt cuộc thì bố thả mấy con sâu vào trong túi của mẹ vậy?” Bởi vì bây giờ cô bé đã nói chuyện với Tưởng Dịch Sơ, nhưng dường như mẹ vẫn không muốn để ý đến bố.
Tề Cận Châu cười nhạt: “Bố bỏ năm con.”
Xoài thở dài, vậy mẹ sẽ 5 năm không để ý đến bố sao?
Cô bé vươn tay ôm bố: “Bố cố lên nhá.”
Hôm nay là cuối tuần.
Tề Cận Châu bay từ New York về, đã ba tuần anh không về nhà. Tối qua Xoài gọi điện nói nhớ anh, hỏi anh khi nào mới có thể quay về.
Anh trời với Xoài cả ngày, buổi tối mẹ bảo anh đưa Xoài qua đó.
Tề Cận Châu thu dọn chút đồ cho Xoài, mẹ nói sáng mai muốn đưa Xoài ra ngoài chơi, nói buổi tối sẽ không đưa về bên này nữa, sẽ ngủ lại bên đó.
Xoài không yên tâm bố ở nhà một mình: “Bố ơi, con ở nhà bà không về có phải mẹ sẽ đánh bố không ạ?”
Tề Cận Châu giật mình, không biết được con bé nghe được những lời này từ đâu, hỏi: “Vì sao mẹ lại đánh bố chứ?”
Xoài cúi đầu, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của bố, không lên tiếng.
Tề Cận Châu ngồi xổm xuống, dỗ cô bé nói.
Bé Xoài: “Có lần con đang ngủ tỉnh giấc muốn uống nước, lúc mở cửa nhìn thấy mẹ đang đánh bố.” Bố ngồi im ở đó không cử động.
Vì vậy nên cô bé mới nghi ngờ, chắc chắn bố không thả hai con sâu róm vào túi của mẹ.
Tề Cận Châu cảm thấy bản thân một lời khó nói, bây giờ đến cả con cũng biết chuyện anh bị đánh.
Anh an ủi Xoài: “Không sao đâu, bố không đau, mẹ không dùng sức. Mẹ thích bố nên mới như vậy, có phải trước giờ con chưa nhìn thấy mẹ đánh người khác đúng không?”
Xoài nghĩ một lúc, hình như đúng nha, mẹ chỉ đánh bố.
Cô bé vẫn không yên tâm, dặn bố: “Con luôn đeo đồng hồ, nếu như mẹ đánh bố bố phải gọi con đó.”
Tề Cận Châu cười bất lực, gật đầu đồng ý.
Sau khi đưa Xoài đến nhà mẹ Tề Cận Châu lại lái xe đến tiệm sách.
Vừa rồi anh mới biết, hóa ra mẹ đưa Xoài ra ngoài chơi là đi cùng bố mẹ Đồng Gia Hòa, cho đến tận hôm nay bố mẹ Đồng Gia Hòa vẫn không thích anh như vậy.
Thái độ của họ đối với anh còn không tốt bằng thái độ Đồng Gia Hòa đối với anh…
Có điều may sao trong một năm này thái độ quan hệ của Đồng Gia Hòa và bố mẹ đã hòa hoãn hơn nhiều, tất cả đều là công lao của Xoài.
Đến bãi đỗ xe tiệm sách Tề Cận Châu gửi tin nhắn cho Đồng Gia Hòa:【Anh đang ở dưới lầu.】Sắp đến giờ tan làm anh không lên lầu làm phiền cô nữa.
Đồng Gia Hòa không có ở tiệm sách, xế chiều cô đã ra ngoài.
Tề Cận Châu không thấy Đồng Gia Hòa trả lời lại, gọi điện thoại cho cô kết quả lại bị cô nhấn tắt, anh lên lầu tìm cô.
Nhân viên nói với anh bà chủ không ở đây.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
Nhân viên lắc đầu: “Rời đi với tổng giám đốc Hạng rồi ạ.”
Tề Cận Châu gật đầu, rời đi.
Tề Cận Châu lại gửi tin nhắn cho Đồng Gia Hòa:【Em ở đâu thế?】
Đồng Gia Hòa:【Ăn cơm cùng bạn!】
Bây giờ Tề Cận Châu nhìn thấy dấu chấm than liền dị ứng, nhưng lần nào nhắn tin với Đồng Gia Hòa cô cũng dùng chấm than, có lúc còn dùng hai dấu.
Đồng Gia Hòa cùng Hạng Dịch Lâm đi ăn một bữa sinh nhật, chỉ có hai người.
Quen nhau bao nhiêu năm vậy mà cô lại không biết sinh nhật của Hạng Dịch Lâm là ngày nào, trước đó có nhớ đến nên hỏi, bởi vì cô cũng không tổ chức sinh nhật.
Mỗi năm chỉ vào sinh nhật Xoài cô mới mua bánh kem, làm cho Xoài một bàn đồ ăn.
Chiều nay Hạng Dịch Lâm đến tiệm sách tìm mua sách, lúc đến hỏi cô có thời gian rảnh không, cùng nhau ăn cơm, nói tối nay là sinh nhật anh ta.
Hạng Dịch Lâm đưa cô đến nhà hàng tư nhân, bà chủ cửa hàng An Văn cũng ở đây, đã mấy ngày Hạng Dịch Lâm không nhìn thấy An Văn. Nghe nói An Văn có nhà hàng ở bên nông trại bên kia, hơn nữa đang yêu David, bây giờ phần lớn thời gian là ở bên quê nhà Bùi Ninh, cùng David trải qua cuộc sống như cổ tích ở nông trại, thỉnh thoảng còn đi du lịch vòng quanh thế giới.
An Văn còn tưởng Đồng Gia Hòa là người yêu mới của Hạng Dịch Lâm, nhìn Hạng Dịch Lâm với ánh mắt oán giận, Hạng Dịch Lâm giới thiệu: “Đồng Gia Hòa, mẹ của con Tề Cận Châu.”
Lúc này An Văn mới biết mình hiểu nhầm, chào hỏi Đồng Gia Hòa.
Hạng Dịch Lâm vẫn không buông tha, nhắc nhở An Văn: “Bây giờ cô có thể yêu đương phải cảm ơn tôi đấy.”
An Văn biết lời anh ta nói có nghĩa là gì, năm đó là anh ta cứu David, mà bây giờ David lại không để ý đến anh ta.
Cô ấy cười: “Chút nữa giảm giá cho anh 5%.”
Hạng Dịch Lâm: “....”
Nói tiếp thi không hay, anh ta cùng Đồng Gia Hòa lên phòng bao trên lầu mà anh ta hay dùng.
Lúc gọi món anh ta lại gọi một phần món thịt sốt chua ngọt.
Đồng Gia Hòa đã ăn cơm cùng anh ta không ít lần, biết anh ta không thích ăn ngọt cô tưởng rằng anh ta đã thay đổi khẩu vị: “Trình Ti thích ăn cái này à?”
Hạng Dịch Lâm: “Ninh Ninh.”
Đồng Gia Hòa: “...Vẫn tự ngược chưa đủ à?”
Hạng Dịch Lâm không lên tiếng, rót cho Đồng Gia Hòa chén trà sau đó mới nói: “Ngày nào cũng bận rộn, lấy đâu ra thời gian.”
Đồng Gia Hòa cũng không lưu tình chế nhạo anh ta: “Thế nên thời gian rảnh liền tự ngược à?”
Hạng Dịch Lâm ngước mắt lườm cô, không lên tiếng.
Đồng Gia Hòa nói chuyện khác, hỏi vì sao tối nay anh ta lại có thời gian cùng nhau ăn cơm, không phải là nên ăn cùng người nhà sao? “Buổi trưa ăn ở nhà rồi.” Đây là lý do duy nhất mà cô có thể nghĩ đến.
Hạng Dịch Lâm: “Mấy năm không tổ chức sinh nhật rồi.” Buổi trưa cũng không ăn ở nhà, sáng nay mẹ có nấu mì cho nhưng anh chỉ ăn mấy miếng tượng trưng.
Đồng Gia Hòa chợt hiểu ra, chắc chắn là có liên quan đến Bùi Ninh.
Bùi Ninh rời đi, anh ta chắc chắn không có tâm tư trải qua sinh nhật.
Đồ ăn rất nhanh đã lên, anh ta rót cho cô một ly rượu, cũng rót cho mình một ly: “Uống cùng tôi một ly đi, đã mấy ngày không uống rồi.”
Đồng Gia Hòa cụng ly với anh ta: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Hạng Dịch Lâm nhấp ngụm rượu: “Hôm nay là sinh nhật 30 của tôi.”
Đồng Gia Hòa giật mình, ngày ngày bận rộn, quên mất anh đã 30 tuổi.
Hạng Dịch Lâm nói xong lại uống một ngụm lớn.
Mẹ tổ chức tiệc cho anh, bọn Phan Kình Triết cũng rủ anh ra ngoài chơi nhưng anh từ chối hết, chỉ có đi tìm Đồng Gia Hòa anh mới có thể nói được mấy lời trong lòng, cô sẽ không mỉa mai châm chọc anh.
Hôm nay anh đến tiệm sách không phải để mua sách mà là cố ý tìm cô.
Im lặng một lúc, Hạng Dịch Lâm nói: “Thật ra tôi vẫn luôn hâm mộ Tề Cận Châu, có con ràng buộc, cả đời này sẽ không cắt đứt.”
Chỗ rượu còn lại trong ly anh ta uống một hơi cạn.
Tửu lượng Đồng Gia Hòa không tốt cô cũng không quen uống rượu trắng vẫn luôn ăn, cô ăn thử món thịt sốt chua ngọt, chua chua ngọt ngọt, đầy đủ hương vị.
Hạng Dịch Lâm lại rót cho mình một ly, nhìn Đồng Gia Hòa, bắt đầu nói: “Ngày đó chia tay với Ninh Ninh tôi từ London bay về, mẹ tôi hỏi tôi hết lần này đến lần khác, rốt cuộc đã chia tay với Bùi Ninh chưa. Còn nói nếu như tôi không nói ra được bà sẽ đi nói với Bùi Ninh.”
Rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến Đồng Gia Hòa nhưng lại thấy lo lắng: “Vì vậy anh định chia tay với chị Ninh Ninh từ lâu, chỉ là vẫn luôn giấu chị ấy.”
Hạng Dịch Lâm thấp giọng: “Tôi không nỡ.”
Đồng Gia Hòa nói: “Nhưng anh càng không nỡ Hạng Thị, đúng không? Nếu như tôi đoán không sai, bác Hạng đã é.p anh phải lựa chọn Hạng Thị và Bùi Ninh đúng chứ?”
Hạng Dịch Lâm: “Không chỉ như vậy.”
Đồng Gia Hòa: “Liên hôn với nhà Trình Ti, chuyện đó có lợi cho sự phát triển của tập đoàn Hạng Thị, cũng có lợi cho gia đình anh kiểm soát tuyệt đối cổ phần, lợi dụng cổ phần nhà họ Trình để kiềm chế các cổ đông khác?”
Hạng Dịch Lâm không lên tiếng, một hơi uống cạn ly rượu.
Đồng Gia Hòa nhấp một ngụm rượu trắng, cổ họng nóng rát, bụng cũng có cảm giác đốt cháy.
Cô vội vàng gắp thức ăn, nhưng Hạng Dịch Lâm không ăn, lại rót một ly khác.
Đồng Gia Hòa thở dài: “Dù sao giữa lợi ích và tình yêu anh đã chọn cái trước. Đàn ông mấy người đều thực tế, thật ra Tề Cận Châu cũng vậy, trong mắt chỉ có tiền, ngoại trừ có kiên nhẫn với tiền ra thì thời gian còn lại đều lạnh lùng.”
Hạng Dịch Lâm không biện hộ, cũng vô lực phản bác.
Anh ta cầm đũa lên, chỉ ăn thịt sốt chua ngọt.
Nhưng không có khẩu vị.
Nhân viên phục vụ lại bê một đĩa khác lên, là sốt chân gà.
Đồng Gia Hòa nhìn anh: “Anh đến nhà hàng tư nhân cao cấp như này mà chỉ ăn mấy món này à?”
Hạng Dịch Lâm: “Trước đây bà có làm cho tôi ăn nhưng sau này sẽ không ăn được nữa.”
Đồng Gia Hòa còn tưởng rằng bà ở đây là bà nội anh ta: “Vậy anh về nhà ăn cơm nhiều hơn đi, ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, h.ậ.n không thể công tác cả năm ở bên ngoài, làm sao mà bà làm được cho anh ăn.”
Hạng Dịch Lâm: “Bà tôi không biết làm món này.”
Đồng Gia Hòa không gắp nữa, phản ứng lại, là bà của Bùi Ninh.
Hạng Dịch Lâm nói: “Đời này tôi có lỗi với năm người, ông bà còn có bố mẹ của Ninh Ninh, sau đó là Ninh Ninh.”
Lúc đó gọi video anh đã hứa với bà, cả đời này sẽ chăm sóc thật tốt cho Bùi Ninh.
Mỗi lần cùng Bùi Ninh đi leo núi tuyết, anh đều nói với bố mẹ Bùi Ninh, anh ta sẽ cùng Bùi Ninh đi leo hết núi tuyết trên thế giới.
Đồng Gia Hòa: “Còn có một người nữa, là Trình Ti. Anh cũng có lỗi với Trình Ti.”
Hạng Dịch Lâm lại nói: “Tôi không có lỗi với cô ta, tôi không hứa bất cứ thứ gì với cô ta, kết hôn là do cô ta tự mình lựa chọn.” ...