Dịch: Anh Đào.
Tề Cận Châu tưởng rằng Đồng Gia Hòa sẽ sớm tha thứ cho anh dù sao hai người cũng thân mật với nhau, dựa vào sự hiểu biết của anh, chuyện này cũng tương đương với việc tha thứ.
Nào biết anh lại hiểu sai ý.
Anh ở cùng cô nửa năm, cô vẫn có thái độ như vậy với anh.
Trên giường bảo cô nói gì cũng được, bảo cô gọi chồng cô cũng gọi nhưng mặc quần áo là trở mặt không nhận người, trên mặt viết “bà đây có quen anh sao”.
Phần lớn thời gian Tề Cận Châu đều chìm đắm trong niềm hạnh phúc như vậy, rất thỏa mãn, có con, hai người thỉnh thoảng thân mật, mỗi lần anh đi công tác trở về cô đều rất nhiệt tình. Nhưng chuyện khó xử chính là có người hỏi anh và Đồng Gia Hòa như nào rồi anh không biết nên nói như nào.
Nhắc đến lại xấu hổ.
Nếu như nói Đồng Gia Hòa tha thứ cho anh, nhưng mỗi lần hai người xuất hiện ở cùng một chỗ, kể cả lần tổ chức sinh nhật cho Đại Bảo và Nhị Bảo ở nhà Diệp Tây Thành, Đồng Gia Hòa đều phân chỗ ngồi với anh, khuôn mặt cúi xuống.
Thỉnh thoảng mấy người trong nhóm lại trêu anh, nói lì xì trong nhà sắp mốc hết rồi, rốt cuộc thì đến bao giờ anh mới làm hòa với Đồng Gia Hòa đây.
Nỗi buồn của Tề Cận Châu sau một thời gian đã biến mất, không thể sống vì ánh mắt của người khác được. Câu này anh hay nói với Bùi Ninh, bây giờ cũng thường xuyên lấy ra tự an ủi chính mình.
Nhưng cách nghĩ này lại bị chính mình phủ nhận vào ngày cưới hôm đó của Bùi Ninh, bởi vì Đồng Gia Hòa ngồi cùng bàn khách mời với Lục Nguyên Tân. Anh biết ý đồ của Lục Nguyên Tân, từ sau khi ly hôn cậu ta liền bắt đầu theo đuổi Đồng Gia Hòa.
So về tiền, về năng lực, anh vượt xa Lục Nguyên Tân, nhưng so về tuổi tác anh lại lớn hơn Lục Nguyên Tân không ít tuổi.
Lục Nguyên Tân chỉ lớn hơn Đồng Gia Hòa ba tuổi, nhỏ hơn anh bảy tuổi.
Hôm đó lúc Đồng Gia Hòa nói “Ngộ nhỡ ngày nào đó anh già, xấu xí, không được, tôi biết chạy đi đâu khóc đây?” vẫn luôn là lời qu.ỷ quái vang vọng bên tai anh.
Bóng ma tâm lý này kéo dài nửa năm, ngày đó Bùi Ninh gọi điện thoại cho anh nói muốn nghỉ sinh, trong tay có một vụ thu mua sáp nhập quốc tế muốn giao cho anh.
Anh quay về tiếp nhận công việc của Bùi Ninh, Bùi Ninh hỏi anh với Đồng Gia Hòa thế nào rồi.
Tề Cận Châu, dùng bút gõ lên bàn: “Bây giờ đang trong giờ làm việc, tôi là sếp của cô.”
Bùi Ninh cười: “Chưa làm hòa thì nói chưa làm hòa, còn nói đang trong giờ làm việc.”
Sau đó cũng không trêu anh nữa, nghiêm túc nói: “Tìm thời gian, tỏ tình thật lòng với cô ấy, mấy năm nay đoán là cô ấy cũng mềm lòng rồi.”
Tề Cận Châu nhìn lịch, thứ sáu tuần tới là sinh nhật của Đồng Gia Hòa, đến lúc đó anh sẽ nhân cơ hội cầu hôn với cô, hy vọng cô sẽ đồng ý.
Trong 3 năm, anh cầu hôn cô năm lần, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối.
Lúc Bùi Ninh bàn giao công việc xong đã 6 rưỡi tối, hôm nay Diệp Tây Thành đến đón cô tan làm.
“Hôm nay anh không bận sao?” Cô thuận miệng hỏi anh.
Diệp Tây Thành: “Họp hội nghị nên tan họp sớm.”
“Hôm nay em có mệt không?” Một tay anh ôm eo cô, tay kia đỡ bụng cô theo thói quen.
“Cũng bình thường, dù sao cũng không thoải mái.”
Lúc mang thai cặp song sinh cũng không mệt như này, bé con trong bụng vô cùng biết cách dày vò. Lần này mang thai cô ốm nghén suốt hai tháng, chán ăn, kén ăn, suy nghĩ cũng vô cùng nhạy cảm.
Có lần nửa đêm cô tỉnh dậy muốn ăn mì gói, Diệp Tây Thành không cho phép cô ăn cô liền khóc.
Sau này cô cũng dở khóc dở cười, không biết vì sao tính tình của mình lại biến thành như này.
Ngày nào cũng bới lỗi Diệp Tây Thành, đủ các loại.
Diệp Tây Thành chưa bao giờ phàn nàn, nói bé con trong bụng đang nháo.
Ngồi lên xe, Bùi Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng: “Cũng không biết vì sao lại nháo như vậy nữa.”
Diệp Tây Thành: “Giống em đó, không phải rất tốt sao.”
Bùi Ninh bận rộn cả ngày, lúc này thấy mệt, cô dựa vào vai anh nghỉ ngơi.
Diệp Tây Thành hỏi cô tối nay muốn ăn gì, anh đi đón Đại Bảo và Nhị Bảo sẽ tiện đường mua về.
Bùi Ninh suy nghĩ, nói muốn ăn thịt xiên.
Diệp Tây Thành dịu dàng thương lượng với cô: “Ăn cái gì có dinh dưỡng hơn được không em?”
Bùi Ninh lắc đầu: “Không muốn.”
Cô dựa gần vào người Diệp Tây Thành, cảm giác điện thoại của anh rung, thông báo có tin nhắn đến.
Diệp Tây Thành không cần nhìn cũng biết, Tề Cận Châu lại khoe ảnh hoặc video của của bé Xoài.
Dạo này trong nhóm có một số người không biết xấu hổ, đặc biệt là mấy người có con gái, mấy ngày lại gửi video tình cảm với con vào trong nhóm.
Anh nói: “Đặc biệt là Tề Cận Châu, còn có sếp lớn của ngân hàng bọn em nữa.”
Bùi Ninh cười, nói đùa: “Vậy anh cũng khoe ảnh của Đại Bảo và Nhị Bảo đi.”
Diệp Tây Thành: “Không ai thích xem hết, đều ngưỡng mộ nhà có con gái.”
Bùi Ninh: “......”
Diệp Tây Thành lấy điện thoại ra, cài tin nhắn thành chế độ không làm phiền, một tuần sau mới mở lại.
Bùi Ninh tưởng: “Một tuần sau trong nhóm của anh không được phép khoe ảnh nữa sao?”
Diệp Tây Thành: “Không phải, một tuần sau anh cũng có thể khoe.” Đến lúc đó công chúa nhỏ đã ra đời, lúc đó anh không cần phải ngưỡng mộ Tề Cận Châu nữa.
Diệp Tây Thành đưa Bùi Ninh về sau đó lại đi đón Đại Bảo và Nhị Bảo.
Đại Bảo và Nhị Bảo đang ở thời kỳ nổi loạn của trẻ nhỏ, hai đứa ở nhà có thể đùa lật tung nhà cửa. Vì để cho hai nhóc có thể yên tĩnh hơn, mỗi ngày sau khi đón hai nhóc từ nhà trẻ về sẽ đưa hai đứa đến tiệm sách của Đồng Gia Hòa.
Chỉ có ở khu đọc sách hai đứa mới yên tĩnh hơn.
Hôm nay Đồng Gia Hòa không có ở tiệm sách, lúc anh đến tiệm sách Tề Cận Châu đang ở quầy thu ngân trực ban.
Đại Bảo và Nhị Bảo lấy một cuốn truyện tranh ra bảo Tề Cận Châu đọc, Tề Cận Châu đọc một câu mà hai đứa có cả mười vạn câu hỏi vì sao, “Cậu ơi, vì sao lại như vậy ạ?”
“Cậu ơi, vì sao họ lại mặc quần áo này ạ?”
“Cậu ơi, cuối cùng thì họ về đến nhà chưa ạ?”
“Cậu ơi….”
Hỏi mãi không ngừng.
Bây giờ Tề Cận Châu vô cùng kiên nhẫn bởi chăm Xoài nên có kinh nghiệm, mỗi một câu hỏi anh đều trả lời Đại Bảo và Nhị Bảo một cách nghiêm túc.
Đại Bảo quỳ trên ghế, nằm sấp trên lưng Tề Cận Châu, cằm tựa trên vai Tề Cận Châu ngón út chỉ vào truyện tranh: “Cậu ơi, cậu đọc cái này đi.”
Nhị Bảo cũng học theo dáng vẻ Đại Bảo, nằm sấp lên vai còn lại của Tề Cận Châu, “Cậu ơi, đọc cái này ạ.”
Tề Cận Châu: “Được.”
Diệp Tây Thành bước đến cửa tiệm sách liền nhìn thấy một màn này ở trước quầy thu ngân, anh lùi lại để Tề Cận Châu chăm tụi nhóc một đêm đi, vừa hay anh có thể nghỉ ngơi. Ngày nào chơi cùng hai đứa nhóc này cũng giống như đánh trận vậy, lúc nằm trên giường sức cùng lực kiệt.
Mấy ngày liền Đồng Gia Hòa không đến tiệm sách, tháng trước cô lại mới mở thêm một chi nhánh, gần đây cô đều ở bên đó giúp đỡ. Tối nào cũng là Tề Cận Châu trực ban, Tề Cận Châu cũng chăm Đại Bảo và Nhị Bảo một tuần liền.
Hôm qua Bùi Ninh đã sinh, là một bé gái.
Tề Cận Châu ở bệnh viện cả buổi sáng, buổi chiều mới đến công ty.
Điện thoại vẫn không ngừng rung, anh mở ra, là tin nhắn trong nhóm.
Từ hôm qua đến bây giờ ngày nào Diệp Tây Thành cũng khoe ảnh con gái ba lần, sáng trưa chiều tối.
Mấy người trong nhóm không có con gái gần đây bắt đầu dao động, muốn sinh bé thứ hai là con gái.
…
Sắp đến giờ tan học, Tề Cận Châu đi đến trường đón Xoài.
Xoài nhớ hôm nay là sinh nhật mẹ, cô bé đã làm một món quà hand made trước đó.
Tề Cận Châu thương lượng với Xoài: “Bố đưa con về nhà bà nội trước, tối muộn chút bố với mẹ đi đón con có được không?”
Xoài: “Nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ, con muốn ở cùng mẹ cơ.” Từ trước đến giờ mẹ không tổ chức sinh nhật, cô bé đều sẽ tự làm quà sinh nhật tặng cho mẹ.
Tề Cận Châu giải thích: “Hôm nay bố muốn tạo bất ngờ cho mẹ, bố muốn cầu hôn mẹ.”
Xoài hiểu ra, cô bé cũng phối hợp, thơm Tề Cận Châu: “Bố ơi, chúc bố may mắn nha~con sẽ nhớ bố, sớm đến đón con nhá.” Sau đó đưa quà cho Tề Cận Châu: “Bố tặng cái này cho mẹ giúp con, chúc mẹ mãi mãi xinh đẹp.”
Sau khi đưa Xoài đến chỗ mẹ Tề Cận Châu gọi điện cho Đồng Gia Hòa nhưng cô nhấn tắt, chỉ gửi lại một tin nhắn: 【Đang ăn cơm cùng bạn!】
Tề Cận Châu có hơi thất vọng, sinh nhật cô vậy mà cô lại ăn cơm cùng người khác, có điều anh cũng hiểu có thể là do bạn thân chủ động tổ chức sinh nhật cho cô nên cô không tiện từ chối.
Anh trả lời:【Ừm, về sớm nhé em.】
Tề Cận Châu về nhà trang trí trước, hoa tươi, bánh kem, còn có một chiếc nhẫn kim cương được chuẩn bị theo sở thích của Đồng Gia Hòa.
Anh tắt đèn phòng khách, xuống lầu ngồi trong xe chờ cô.
Lúc 9 rưỡi, Đồng Gia Hòa mới về, nhưng không chỉ có một mình, Lục Nguyên Tân cũng đi cùng cô.
Lúc đó Tề Cận Châu dựa vào xe hút thuốc nên nhìn thấy cảnh này, ngón tay của anh bị tàn thuốc làm bỏng.
Hai người không chú ý bên này, Tề Cận Châu dập thuốc, trèo vào ghế, đóng cửa lại.
Giây phút này anh thực sự mới tỉnh táo.
Lúc trước Đồng Gia Hòa nói không yêu anh nữa, cho anh vào nhà chỉ vì nể mặt con.
Hóa ra những lời này không phải nói đùa, chỉ là chính anh không muốn tin, vẫn luôn tự lừa mình dối người.
Rõ ràng cô biết anh đang đợi để tổ chức sinh nhật cho cô, vậy mà cô lại ăn cơm cùng Lục Nguyên Tân, hai người còn cùng nhau tản bộ trở về.
Lục Nguyên Tân đưa Đồng Gia Hòa đến mãi dưới lầu căn hộ, hai người lại nói mấy câu Lục Nguyên Tân mới rời đi.
Lúc Đồng Gia Hòa quay người chào tạm biệt với Lục Nguyên Tân đã nhìn thấy xe của Tề Cận Châu. Biển số xe của anh là sinh nhật của Xoài, cô rất nhạy cảm với con số này, xe không đỗ trong bãi đỗ xe, anh trong xe? Cô ngây người.
Lúc này Tề Cận Châu mới xuống xe, khoảng cách mười mét, anh lại cảm giác chưa đến mười bước chân, mỗi một bước đi là một bước anh tiến gần đến tuyệt vọng.
Hai tay anh đút túi, nhìn anh không nói gì giống như đợi cô giải thích.
Đồng Gia Hòa cũng ngang ngược bướng bỉnh, so với anh còn tệ hơn nào sẽ chủ động giải thích, cũng im lặng không lên tiếng.
Hai người nhìn nhau một lúc, trong không khí như có một luồng ám sát ngầm.
Cuối cùng Tề Cận Châu quyết định: “Nếu như em đã gặp được người yêu em, em cũng yêu người đó, anh sẽ chăm Xoài, quyền nuôi dưỡng cũng không tranh với em, cũng sẽ không làm phiền em nữa.”
Mỗi một từ như gai nhọn, đ.â.m thẳng vào trái tim anh.
Nói xong anh xoay người rời đi.
Đồng Gia Hòa mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, gần ba năm, cô dày vò anh thương tích đầy mình. Trong lòng cô cũng đau, không phải đau lòng chính mình mà là đau lòng anh.
“Tề Cận Châu, anh thử bước một bước nữa xem!”
Tề Cận Châu bước sáu bước, đột nhiên bước quay trở lại xoay người ôm chặt cô vào lòng.
Đồng Gia Hòa khóc trong lòng anh, sau đó bật khóc thành tiếng.
Tề Cận Châu vẫn luôn hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh xin lỗi.” Không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ này.
Lúc sau bình tĩnh lại Đồng Gia Hòa cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đã lâu rồi không khóc như này.
Sau đó Tề Cận Châu buông cô ra, lấy nhẫn từ trong túi ra. Trước đó cầu hôn cô nhiều lần như vậy, mọi tâm ý đều đã tỏ, bây giờ có nói lại cũng vô nghĩa.
Lần này anh đeo thẳng vào tay cô, quả thật là không có cách nào: “Em đeo trước đi, anh bế em lên lầu, anh không còn tay nào nữa.”
Nói xong anh cúi người bế cô.
Đồng Gia Hòa nhìn chiếc nhẫn, lần này cô không tháo xuống, sợ tháo xuống, cô ôm lấy cổ anh: “Anh thả em xuống, tự em có thể đi.”
Tề Cận Châu không buông: “Hai năm này vẫn luôn bế Xoài, không bế em.”
Vào thang máy, Tề Cận Châu vẫn nhớ đến Lục Nguyên Tân, anh tìm cho mình bậc thang: “Em từ chối Lục Nguyên Tân rồi?”
Đồng Gia Hòa: “Ừm, em không ăn cơm cùng Lục Nguyên Tân.” Trước đó trả lời anh như như vậy là muốn chọc tức anh.
Cô trò chuyện với Lục Nguyên Tân suốt cả đường đi, nói làm sao để mình trở thành người đánh bài giỏi, làm sao có thể để cuộc sống trở nên tồi tệ như vậy.
Lục Nguyên Tân hỏi cô: Em tha thứ cho Tề Cận Châu rồi?
Cô gật đầu, không có cách nào không tha thứ, từ năm 18 tuổi cô đã bắt đầu yêu người đàn ông này.
Cô tưởng mình sẽ hạnh phúc, cuối cùng cũng làm được giống như Bùi Ninh, học cách tha thứ, học cách buông bỏ, học cách chọn lựa, lùi một bước trời cao biển rộng, lùi một bước có lẽ sẽ có nhiều con đường để đi hơn.
Về đến nhà, mở đèn lên, Đồng Gia Hòa nhìn thấy sinh nhật bất ngờ sinh nhật Tề Cận Châu chuẩn bị cho mình, cả phòng khách tràn ngập quà sinh nhật cô lại tiện tay tắt đèn đi.
Tề Cận Châu: “Sao vậy em?”
Đồng Gia Hòa không nói gì, đẩy anh vào tường, chủ động hôn anh.
_ TOÀN VĂN HOÀN _