Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 113: I love you 5




Do dự một chút, Điềm Tâm liều mạng gõ ra.

- Nếu không phiền, em qua xem thử.

Tưởng chừng không có bất kỳ khoảng cách nào, bên kia nhanh chóng gửi tới:

- Được.

Điềm Tâm đành thở dài, để máy tính ở đó tiếp tục nhận tài liệu, cô đứng dậy thay một bộ đồ khác rồi đi ra cửa. Ghé ngang siêu thị ở cổng tiểu khu, tiện thể mua chút đồ ăn, có thêm mấy hộp thuốc rồi tìm một chiếc xe đi tới đó. Đứng ở dưới khu nhà của Trần Diệc Nhiên, Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn căn hộ ở trên kia, trong lòng thầm khinh bỉ chính mình. Không ngờ Trần Diệc Nhiên nói vài ba câu đã khiến cô tự động tới, rõ ràng lúc trước đã hạ quyết tâm rằng cả đời này không muốn gặp lại anh, kết quả mới có hai ngày cô đã hấp tấp chạy tới đây.

Thôi được rồi... người bệnh là lớn nhất.

Điềm Tâm lắc đầu thở dài, tay đẩy cổng lớn của tiểu khu. Cô chợt nhìn thấy nhân viên quản lý đang ngồi ở cái bàn gỗ liền thì lên tiếng chào hỏi:

- Chào chú!

Nhân viên quản lý khu nhà ngẩng đầu thấy Điềm Tâm, đứng lên:

- Ồ, là em gái của cậu Trần tới học thêm à?

Điềm Tâm bất đắc dĩ giơ hộp thuốc trong tay lên, thấp giọng nói:

- Dạ không, anh ấy lại ngã bệnh.

- Ài, trách không được hai ngày nay đều không thấy cậu Trần ra khỏi đây.

Nhân viên quản lý liền hiểu ra vấn đề, sau đó thúc giục:

- Vậy cháu mau lên đó đi!

- Dạ.

Điềm Tâm đáp một câu, liền bước vào thang máy. Vừa đến tầng mười chín, Điềm Tâm tới căn hộ của Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng lấy chìa khóa ra mở cửa. Điềm Tâm bước vào trong nhà, nhìn quanh cũng không thấy điểm nào khác biệt, cô lặng lẽ đem đồ ăn tới nhà bếp, sau đó trực tiếp tới phòng ngủ của anh. Trần Diệc Nhiên mặc đồ ngủ đang ngồi làm việc trước máy tính, chợt nghe thấy tiếng mở cửa nhìn thoáng qua Điềm Tâm, rất tự nhiên hỏi:

- Tới rồi?

- Ừ.

Điềm Tâm đứng dựa ở cửa, quan sát thấy sắc mặt Trần Diệc Nhiên rất bình thường, không hề có dấu hiệu phát sốt hay không khỏe ở đâu cả, cô có chút khó hiểu cầm hộp thuốc bước vào phòng, đặt trên tủ đầu giường, nhíu mày hỏi:

- Anh không khỏe ở đâu?

Đôi mắt sâu của Trần Diệc Nhiên chớp chớp, lập tức nhíu chặt lông mày, âm thanh thều thào:

- A...đau đầu.

- Đau đầu?

Điềm Tâm nghi ngờ nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy máy tính đặt trên đùi liền quở trách:

- Đau đầu còn dùng máy tính?

Trần Diệc Nhiên lập tức ôm bụng, vội vàng đổi giọng:

- A... là đau dạ dày...

- Dạ dày đau là do bị đói!

Điềm Tâm đen mặt, giọng rõ ràng không vui:

- Đừng nói là hai ngày qua anh không ăn cơm?!

- Cũng không đến mức đó

Trần Diệc Nhiên cười cười nói với cô:

- Chỉ là hai hôm đó đều ăn mì tôm...

Anh ngừng lại một chút, quan sát vẻ mặt Điềm Tâm xong mới tiếp tục nói:

- Ăn không ngon...

Điềm Tâm bó tay thật rồi! Rốt cuộc đây là loại tình huống gì? Cô đen mặt nhìn anh, bây giờ hoàn toàn không hiểu nổi người này đang nghĩ cái gì.

- Không phải gọi em qua để phục vụ đó chứ?

- Ừ...

Trần Diệc Nhiên rất khẽ lên tiếng, ánh mắt mong đợi nhìn cô.

Điềm Tâm lập tức cự tuyệt.

- Không được

Trần Diệc Nhiên có chút thất vọng, thở hắt ra.

- Aizz

- Đã hai ngày ăn mì tôm, anh còn ăn nữa, muốn ăn thành siêu nhân mì tôm luôn đúng không? Còn muốn sau này già thân thể không yếu ớt sao? Mì tôm dinh dưỡng lắm hả?

Điềm Tâm trừng mắt răn dạy Trần Diệc Nhiên một hồi lâu. Khóe miệng người kia không nhịn được kéo ra, giọng nói vô cùng bất đắt dĩ:

- Điềm Tâm, bây giờ anh là người bệnh.

- Vì vậy?

Trần Diệc Nhiên đáng thương nói với cô:

- Vì vậy không phải em nên thỏa mãn yêu cầu người bệnh sao?

- No way!

Điềm Tâm mạnh miệng phản bác lại Trần Diệc Nhiên:

- Biết mình là người bệnh thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mở máy tính làm cái gì? Dạ dày đau còn ăn mì tôm, sao không để em mua luôn cho anh chất bảo quản để ăn luôn? Nằm ở đó! Em đi nấu cơm!

- Ừ...

Trần Diệc Nhiên thành thật đóng máy tính lại rồi để ở tủ đầu giường, đôi mắt đầy mong đợi chờ Điềm Tâm, cảm giác kia chẳng khác nào chó con đang gào khóc đòi ăn.

Điềm Tâm nghiến răng nghiến lợi nhìn gia hỏa trước mắt, cũng không biết cô có bị ảo giác không lại cảm thấy gia hỏa này đang mượn bệnh để làm nũng.

Làm nũng? Trần Diệc Nhiên ư?

Điềm Tâm rùng mình một cái, vội vàng đem suy nghĩ trong đầu xóa sạch sau đó quay người đi vào nhà bếp. Một lát sau, vị thơm nồng đậm ngạt ngào bay ra, Điềm Tâm đeo một cái tạp dề, cúi đầu điều chỉnh lửa nhỏ lại, sau đó thái mỏng trứng muối, chà bông, còn có thịt băm, rau xanh gạt hết vào nồi cháo rồi đóng nắp lại, lúc này mới hài lòng một chút. Ừm, tí nữa có thể ăn rồi.

- Thơm quá

Một giọng nam trầm thấp dễ nghe từ phía sau truyền tới. Điềm Tâm quay đầu nhìn lại, thấy Trần Diệc Nhiên mặc đồ ngủ nghiêng người dựa vào cửa nhìn mình. Điềm Tâm vén tóc ra sau tai, không vui hỏi anh:

- Sao lại xuống giường rồi?

Trần Diệc Nhiên mỉm cười vô sỉ:

- Đói...

Điềm Tâm lập tức im lặng nhìn anh. Trần Diệc Nhiên ra khỏi phòng, bước tới sau lưng cô nhìn thoáng qua.

- Có thể ăn chưa?

- Nhanh thôi.

Điềm Tâm quay người nhìn nồi cháo, mở nắp nồi đảo qua vài lần cho thật đều mới tắt bếp. Nắp nồi mở, một cỗ mùi thơm nồng đậm lập tức nghi ngút khói bay ra. Điềm Tâm múc cho Trần Diệc Nhiên một chén cháo, cô cũng có một bát giống vậy, sau khi đặt lên bàn cơm đã đầy đủ chén đĩa, trong nháy mắt bữa ăn thịnh soạn được bày ra.

Trần Diệc Nhiên nhanh nhẹn tới trước bàn ăn, cầm lấy muỗng nhìn qua chén cháo, không chờ được liền nếm thử một miếng.

- A...nóng!

Trần Diệc Nhiên bị phỏng, không nghĩ là đau đến nỗi muốn khóc. Điềm Tâm hất mặt nhìn anh bằng vẻ mặt đáng đời nhưng tay vẫn cầm cái chén mới múc cháo ra cho anh, thổi đều qua một lượt rồi thấp giọng nói:

- Ăn đi, chậm thôi...

- Ừ

Lần này Trần Diệc Nhiên đã cẩn thận hơn, anh nếm thử một miếng cháo đã thổi nguội, cảm giác vị cháo từ đầu lưỡi tan ra. Điềm Tâm cầm chén cháo lên, có chút không thoải mái nếm thử. Trong lúc nhất thời phòng khách bắt đầu yên tĩnh trở lại. Điềm Tâm cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, rõ ràng mới vừa rồi còn lớn tiếng " Trần Diệc Nhiên, em ghét anh " vậy mà qua hai ngày, cô đã ngồi trong nhà của Trần Diệc Nhiên cùng anh ăn bữa tối.

Nói cho cùng, trong lòng cô vẫn còn thích Trần Diệc Nhiên nên vừa mới nghe nói anh ngã bệnh đã vội vàng chạy tới đây.

- Aizz

Điềm Tâm nuốt cháo, thở dài một hơi.