Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 114: I love you 6




Khóe miệng người kia không nhịn được kéo ra, giọng nói vô cùng bất đắt dĩ:

- Điềm Tâm, bây giờ anh là người bệnh.

- Vì vậy?

Trần Diệc Nhiên đáng thương nói với cô:

- Vì vậy không phải em nên thỏa mãn yêu cầu người bệnh sao?

- No way!

Điềm Tâm mạnh miệng phản bác lại Trần Diệc Nhiên:

- Biết mình là người bệnh thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mở máy tính làm cái gì? Dạ dày đau còn ăn mì tôm, sao không để em mua luôn cho anh chất bảo quản để ăn luôn? Nằm ở đó! Em đi nấu cơm!

- Ừ...

Trần Diệc Nhiên thành thật đóng máy tính lại rồi để ở tủ đầu giường, đôi mắt đầy mong đợi chờ Điềm Tâm, cảm giác kia chẳng khác nào chó con đang gào khóc đòi ăn.

Điềm Tâm nghiến răng nghiến lợi nhìn gia hỏa trước mắt, cũng không biết cô có bị ảo giác không lại cảm thấy gia hỏa này đang mượn bệnh để làm nũng.

Làm nũng? Trần Diệc Nhiên ư?

Điềm Tâm rùng mình một cái, vội vàng đem suy nghĩ trong đầu xóa sạch sau đó quay người đi vào nhà bếp. Một lát sau, vị thơm nồng đậm ngạt ngào bay ra, Điềm Tâm đeo một cái tạp dề, cúi đầu điều chỉnh lửa nhỏ lại, sau đó thái mỏng trứng muối, chà bông, còn có thịt băm, rau xanh gạt hết vào nồi cháo rồi đóng nắp lại, lúc này mới hài lòng một chút. Ừm, tí nữa có thể ăn rồi.

- Thơm quá

Một giọng nam trầm thấp dễ nghe từ phía sau truyền tới. Điềm Tâm quay đầu nhìn lại, thấy Trần Diệc Nhiên mặc đồ ngủ nghiêng người dựa vào cửa nhìn mình. Điềm Tâm vén tóc ra sau tai, không vui hỏi anh:

- Sao lại xuống giường rồi?

Trần Diệc Nhiên mỉm cười vô sỉ:

- Đói...

Điềm Tâm lập tức im lặng nhìn anh. Trần Diệc Nhiên ra khỏi phòng, bước tới sau lưng cô nhìn thoáng qua.

- Có thể ăn chưa?

- Nhanh thôi.

Điềm Tâm quay người nhìn nồi cháo, mở nắp nồi đảo qua vài lần cho thật đều mới tắt bếp. Nắp nồi mở, một cỗ mùi thơm nồng đậm lập tức nghi ngút khói bay ra. Điềm Tâm múc cho Trần Diệc Nhiên một chén cháo, cô cũng có một bát giống vậy, sau khi đặt lên bàn cơm đã đầy đủ chén đĩa, trong nháy mắt bữa ăn thịnh soạn được bày ra.

Trần Diệc Nhiên nhanh nhẹn tới trước bàn ăn, cầm lấy muỗng nhìn qua chén cháo, không chờ được liền nếm thử một miếng.

- A...nóng!

Trần Diệc Nhiên bị phỏng, không nghĩ là đau đến nỗi muốn khóc. Điềm Tâm hất mặt nhìn anh bằng vẻ mặt đáng đời nhưng tay vẫn cầm cái chén mới múc cháo ra cho anh, thổi đều qua một lượt rồi thấp giọng nói:

- Ăn đi, chậm thôi...

- Ừ

Lần này Trần Diệc Nhiên đã cẩn thận hơn, anh nếm thử một miếng cháo đã thổi nguội, cảm giác vị cháo từ đầu lưỡi tan ra. Điềm Tâm cầm chén cháo lên, có chút không thoải mái nếm thử. Trong lúc nhất thời phòng khách bắt đầu yên tĩnh trở lại. Điềm Tâm cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, rõ ràng mới vừa rồi còn lớn tiếng " Trần Diệc Nhiên, em ghét anh " vậy mà qua hai ngày, cô đã ngồi trong nhà của Trần Diệc Nhiên cùng anh ăn bữa tối.

Nói cho cùng, trong lòng cô vẫn còn thích Trần Diệc Nhiên nên vừa mới nghe nói anh ngã bệnh đã vội vàng chạy tới đây.

- Aizz

Điềm Tâm nuốt cháo, thở dài một hơi.