Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 71: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (15)




- Mẹ, có chuyện gì không?

Trần Diệc Nhiên quay người ngồi trên giường, sau đó tiện tay tìm một cái quần, vừa mang vào vừa nói chuyện điện thoại.

- Hừm, dì nhỏ mày mấy hôm trước gọi cho mẹ, nói Điềm Tâm đang học trung học, thành tích toán học và vật lý không được tốt. Nghe nói lúc trước thầy chủ nhiệm mày giờ cũng chủ nhiệm lớp em ấy, còn muốn Điềm Tâm học theo mày nhiều hơn. Ý dì nhỏ không phải là muốn xin mẹ để mày phụ đạo cho Điềm Tâm sao. Dù sao cũng là người quen, tuy không máu mủ ruột rà thế nhưng quan hệ của ông nội hai nhà rất tốt. Mày cố gắng phụ đạo thêm cho Điềm Tâm đi.

Đầu dây bên kia mẹ của Trần Diệc Nhiên theo thao bất tuyệt dặn dò con trai mình.

- Lúc sáng dì nhỏ mày gọi mẹ, nói Điềm Tâm đã bắt đầu sang nhà mày rồi đấy. Rời giường dọn dẹp nhà cửa một chút, đừng bừa bộn quá để em nó chê cười. Còn nữa, mẹ đưa chìa khóa dự phòng cho Điềm Tâm rồi, phòng ngừa trường hợp mày dậy không nổi lại mất công con bé đứng chờ bên ngoài.

- Mẹ... - Trần Diệc Nhiên bất lực gục đầu - Tại sao mẹ không nói với con sớm một chút.

- Mẹ quên mất, thoáng cái đã quên, sáng nay dì nhỏ mày gọi mẹ nên mẹ mới nhớ đấy. Điềm Tâm đã đến chưa, mày tranh thủ thời gian đi, mẹ còn bận, tiếp đón con bé cho tốt, cứ như vậy đi, mẹ tắt may đây.

Trần Diệc Nhiên đầu đầy vạch đên nhìn màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ "cuộc gọi kết thúc" không nhịn được mà giật mạnh tóc mình. Quên, chỉ một câu quên của mẹ đã hại anh thiếu chút nữa đã khỏa thân xuất hiện trước mắt Điềm Tâm rồi.

Điềm Tâm đứng trước cửa phòng nhìn cánh cửa đã khép chặt, nghe bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại sau đó lại trở về yên tĩnh.

Thế nhưng Trần Diệc Nhiên vẫn chưa ra ngoài. Nhịn không được nên cô đưa tay ra gõ gõ lên cửa phòng, cẩn thận nói:

- Anh Nhiên... Anh ổn chứ?

Trần Diệc Nhiên có chút ão nảo vứt điện thoại lên giường, trước giờ anh chưa từng trải qua chuyện nào mất mặt như vậy.

Điềm Tâm nhìn cánh cửa phòng trước mắt không có tiếng trả lời. Nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó cẩn thận từng ly từng tí mà dò hỏi:

- Anh Nhiên, có phải anh ngượng không. Hừm, đừng như vậy, không phải anh không mang gì đâu. Hơn nữa lần trước em ở trong phòng thay cái quần lót mèo máy anh mua cho em không phải anh cũng thấy hết sao? Hai ta xem như huề nhau đi.

Cô còn chưa dứt lời thì cửa phòng đã nhanh chóng mở ra. Sắc mặt Trần Diệc Nhiên không có chút tự nhiên nhìn cô nói:

- Em vừa nói gì thế, anh đeo tai nghe không nghe thấy.