Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 72: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (16)




Điềm Tâm im lặng nhìn anh, lại nhìn anh đã ăn mang chỉnh tề, lại nhìn phía sau anh... Ừm... Điện thoại vứt lung tung trên giường tai nghe cũng không hề cắm vào.

Suy nghĩ một chút, Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cười hì hì nói:

- Không nói gì ạ, anh Nhiên vừa rời giường ạ.

- Vâng.

Gương mặt trắng nõn của Trần Diệc Nhiên hơi ửng đỏ, sau đó quay người đi vào bếp, vừa đi vừa nói:

- Ăn sáng chưa, nếu chưa thì ăn cùng anh luôn đi.

- Em ăn rồi.

Điềm Tâm hơi tiếc nuối nhìn bóng lưng anh, trong lầm thầm hạ quyết tâm, lần sau nhất định để bụng rỗng đến nơi này để ăn cùng Trần Diệc Nhiên.

- Vậy em đi làm bài tập trước đi, anh ăn sáng đã.

Trần Diệc Nhiên ngáp một cái đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra lấy một gói mì tôm, sau đó xem hạn sử dụng thấy vẫn chưa hết hạn, ừm... Ăn cái này đi.

- Vâng.

Điềm Tâm gật đầu ngoan ngoãn mang túi sách đi vào phòng khách. Tuy nhiên một lúc sau, cả gian phòng tràn ngập mùi mì tôm. Điềm Tâm ngửi thấy mùi hương kia thì xoa xoa bụng, rõ ràng đã ăn rồi thế nhưng lúc này lại đói...

Trần Diệc Nhiên bê một tô mì tôm ra ngoài, lại thấy Điềm Tâm đang ngồi chờ trogn phòng khách, đôi mắt đen láy nhìn anh rất giống một chút cún, long lanh.

Trần Diệc Nhiên im lặng, sau đó đẩy tô mì tôm trong tay đến trước mặt Điềm Tâm, thuận miệng hỏi:

- Muốn ăn?

- Vâng.

Điềm Tâm lập tức gật đầu lia lịa.

- Anh ăn đã.

Trần Diệc Nhiên nhìn cô cười phúc hậu, sau đó kéo tô mì trước mặt cô sang ăn.

...

Quỷ hẹp hòi! Điềm Tâm có chút buồn bực nhìn anh thế nhưng không cách nào cưỡng được mùi thơm xộc vào mũi kia, hậm hực đi vào phòng bếp gần đó. Mở tủ lạnh ra, lại lấy thêm quả trứng gà, lại thêm một thỏi lạp xưởng hung khói, suy nghĩ một chút lại lấy thêm khoai tây, nấm mà một ít rau thơm. Sau đó thái ra rồi lại đánh trứng, lần nữa trở ra ngồi xuống trước mặt anh.

Trần Diệc Nhiên nhìn qua tô mì lớn trong tay Điềm Tâm, nội dung thất ự phong phú. Rau quả, trứng gà lại thêm lạp xưởng hun khói, thấy vậy anh không nhịn được mà cúi đầu nhìn tô mì của mình chỉ có mỗi sợi mì thì lập tức thấy lòng chua xót.

- Điềm Tâm, mì của em nhìn có vẻ ngon.

Trần Diệc Nhiên hơi do dự rốt cuộc cũng buông đũa xuống, nhìn cô nhỏ giọng nói.

- Muốn ăn?

Điềm Tâm nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo đắc ý nhìn anh. Trần Diệc Nhiên chần chừ một chút rồi cũng gật gật đầu.