Editor: Tây An
Từng đống đống lửa hừng hực dấy lên trên đất hoang, hàng ngàn hàng vạn ổ rơm đắp lên, tựa hồ có thể chiếu đêm đen sáng như ban ngày.
Đám quân sĩ ngồi vây quanh đống lửa, nấu cơm nghỉ ngơi, không ai làm loạn.
“Ba ngày rút lại còn hai ngày, đi như vậy, nói chuyện cũng lười.” Tào Nhượng đi quanh doanh địa các nơi, rất cảm khái cười nói với Tạ Trăn bên cạnh.
Tạ Trăn nghe vậy thì mỉm cười. Lời tuy là thế, mấy ngày nay hắn đi theo, chứng kiến hết thảy, cái tiếng trị quân nghiêm minh của Cố thị quả thật danh bất hư truyền. Hắn nhìn về phương xa, trong đêm tối, không thấy rõ gì cả, trong lòng lại biết được không đến trăm dặm nữa, là có thể nhìn thấy kinh thành.
“Sau khi đánh xong trận này, ông đây nhất định phải ngủ ba ngày hai đêm!” Lúc này, Dư Khánh đi tới, nén cơn ngáp, thề thốt.
Tào Nhượng quay đầu nhìn thấy anh ta, kinh ngạc: “Không phải anh ở trong trướng tướng quân à, tới đây làm gì?”
Dư Khánh không vui, hầm hừ nói: “Bị đuổi đi.”
Đuôi lông mày Tạ Trăn khẽ nhếch lên, nhìn về một doanh trướng nho nhỏ cách đó không xa, chỉ thấy hai vệ sĩ đứng ở cổng, một người trung niên áo vải đương vén màn cửa đi vào.
“Đó là…” Tào Nhượng cảm thấy bóng dáng kia quen mặt, lại nhất thời nghĩ không ra.
Dư Khánh lại nhìn Tạ Trăn, cười cười: “Ai biết.”
Trong trướng ánh đuốc khẽ lay, chiếu vào khuôn mặt khiêm nhường của người mới tới, càng thêm vẻ mờ nhạt.
“Chào công tử.” sắc mặt ông ta ôn hoà, xá dài thi lễ với Cố Quân ngồi ngay ngắn trước án.
Cố Quân nhìn ông ta, sắc mặt trầm tĩnh, không nói tiếp.
Hà Vạn không coi thế là ngang ngược, nói ngay vào điểm chính: “Công chúa biết công tử hồi kinh, mừng rỡ vạn phần, nên lệnh cho tiểu nhân chờ đón ở đây.”
Bên môi Cố Quân hiện lên một nụ cười lạnh, thản nhiên nói: “Mẫu thân có lời gì muốn nói à?”
Hà Vạn mỉm cười: “Công chúa nói, công tử cứu được kinh thành chính là chiến công vô thượng, đặc biệt sai tiểu nhân đến đây chúc tụng.”
Cố Quân nghe vậy, không biểu cảm gì.
Hà Vạn nói: “Công chúa còn lệnh cho tiểu nhân giao vật này cho công tử.” đoạn, đưa một cái hộp gỗ lên, mở ra, đặt trước mặt Cố Quân.
Cố Quân xem, trong hộp, một đoạn dây lưng khảm bảo thạch và vàng đập mắt, hình như đã nhiều năm không ai động vào, chất da có hơi nấm mốc, đồ trang sức cũng đã ám đi không sáng nữa.
Một dự cảm không hiểu sao khoan thai bộc phát, Cố Quân nhìn về phía Hà Vạn.
Hà Vạn nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Đây là dây cương tiên công sử dụng mười năm trước khi xảy ra chuyện.”
Cố Quân giật mình trong lòng.
Sắc mặt Hà Vạn bình thản, nói: “Đây chính là thứ lúc tiên công trở về triều, tiên đế có ban tặng, do Thiếu phủ chế, tinh mỹ tuyệt luân. Tiên công ngày ấy rong ruổi, tọa kỵ đột nhiên phát điên, dây cương đứt, tiên công bị ngã.”
Cố Quân nhìn chằm chằm dây cương kia, một lát sau, chậm rãi cầm lấy.
Chỉ thấy phần đứt gãy chính là ở chỗ hai cương giao nhau, kim sức cố định đã vặn vẹo, lại vẫn có thể thấy rõ vết cắt bằng phẳng chỗ tán đinh.
Hà Vạn nói: “Công tử cũng biết đó, đồ Thiếu phủ chế tạo, thì tinh tuyệt có tiếng, bị đứt như vậy, không phải là tay không làm nổi. Năm đó sau khi tiên công xảy ra chuyện, tiên đế lấy tội không làm tròn trách nhiệm mà xử tử toàn bộ tòng nhân ở đây, lại không nhắc tới một lời về chuyện dây cương, nếu không phải công chúa âm thầm mua chuộc, vật này cũng đã bị thiêu huỷ.”
Ánh mắt Cố Quân thâm trầm quấn lấy, một hồi lâu sau, thả dây cương lại vào hộp gỗ, dời ánh mắt.
“Mẫu thân muốn ta làm thế nào?” Hắn thở sâu, nói.
Hà Vạn mỉm cười: “Lúc công tử hồi kinh, cũng không có chiếu lệnh của bệ hạ, dù cứu quốc lập công, há biết trong lòng bệ hạ không có khúc mắc? Xưa nay người công cao cái thế, hoặc là thịt cá, hoặc là kiêu hùng; mà giờ ván cờ đều ở trong tay công tử rồi, đi như thế nào, đều do công tử quyết định. Công chúa còn muốn tiểu nhân bảo công tử một câu, ” giọng ông ta rõ ràng: “Tiên đế và tiên công, năm đó cũng có tình nghĩa quân thần cùng giường đó thôi.”
Cố Quân nhìn ông ta, gió từ bên ngoài đại trướng thổi tới, ánh nến đổ xuống trên mặt hắn một khoảng tối chập chờn.
Lúc Tào Nhượng đi đến trước trướng, trông thấy Cố Quân đứng ngoài trướng, đưa lưng về phía bên này, dường đang nhìn bóng đêm phương xa mà xuất thần.
“Tướng quân.” Gã đi ra phía trước, thi lễ.
Cố Quân xoay đầu lại.
“Giờ nhổ trại đã đến ạ.” Tào Nhượng nói.
Cố Quân không có trả lời, hai con ngươi sâu đen thui, trong ngọn lửa, hình như có gì đó đang nổi lên trong mắt kia.
“Tướng quân?” Tào Nhượng hơi ngạc nhiên.
Cố Quân dời mắt đi chỗ khác, gật đầu: “Thổi kèn đi.” Dứt lời, quay người đi vào trong trướng.
Tiếng kèn trầm thấp vang lên trong trời đêm, quan tướng lớn tiếng thúc giục, quân sĩ vội vàng dập tắt lửa, thu dọn hành lý chuẩn bị xếp hàng.
“Ngay lập tức lên ngựa!”Dư Khánh hét lớn, phi thân nhảy lên lưng ngựa.
Từ dưới đất, Tạ Trăn cũng bay nhẹ như ngọn cỏ, bèn lên lưng ngựa.
Đám quân sĩ thu dọn rất nhanh, dưới tiếng kèn lệnh thúc giục, đốt đuốc, xếp hàng một lần nữa rồi lên đường. Trong đêm hàn khí rất nặng, cách một đống lửa, người người không khỏi dậm chân, các ngũ trưởng không ngừng cổ động, bảo họ nhanh làm ấm người.
Tiếng bước chân vội vã, cùng với ánh sáng từ bó đuốc vang vọng vùng quê. Mấy hộ ở thôn bên đường bị kinh động, mở cửa sổ ra xem xét, nhìn thấy quân sĩ lít nha lít nhít đi qua, bị dọa nên nhanh chóng đóng lại.
Hai mắt Cố Quân nhìn thẳng phía trước, lưng ngựa xóc nảy, thiết giáp trên thân lạch cạch.
Bên cạnh không biết từ lúc mà có thêm một bóng dáng, Cố Quân quay đầu, thấy Tạ Trăn ngay sau, đang đồng tiến cùng hắn.
“Ta đã nói với tướng quân lần này rất hung hiểm.” Tạ Trăn nhìn phía trước, thản nhiên nói, âm thanh không xa không gần, vừa hay truyền vào trong tai Cố Quân.
Cố Quân nhìn hắn, một lát sau, bên môi hiện lên một nụ cười lạnh: “Nếu đã thế, sứ quân đi theo làm gì?”
Tạ Trăn liếc hắn một cái, thần sắc dửng dưng, một lát sau, cũng cười cười.
“Nếu ngài không bảo vệ được em ấy, thì để ta.” Hắn thấp giọng nói, dứt lời, khẽ quát một tiếng, phóng ngựa chạy phía trước.
Mặt trời mọc, dần dần lên cao. Sương mù trôi nổi trong không trung dần dần bị ánh sáng hòa tan, sau nhiều ngày lo lắng, không ngờ là có một ngày trời nắng.
Trong kinh thành, lại không còn sáng sớm náo nhiệt ngày xưa. Trên đường cái, bóng người tiêu điều, mấy hàng bán ngày thường bận rộn hoàn toàn không thấy đâu; cho dù là đúng vu nhật, trong chợ Đông cũng quạnh quẽ.
Tiếng vó ngựa truyền đến từ trên đường cái, thi thoảng lại thấy quân sĩ đội thủ vệ kinh thành cầm binh khí đi qua.
Hoàng đế vừa khôi phục triều hội, tin tức Tiên Ti tập kích liền lan truyền nhanh chóng, trong vòng một đêm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành. Mặc dù Kinh Triệu phủ luân phiên yết bảng an dân, nhưng cảnh trên đường thi thoảng có quân sĩ vội vàng đi qua và cửa thành giới nghiêm lại khiến người ta yên tâm không được.
Nghe nói ban đêm, có người từng leo lên cây nhãn cao nhất trong kinh thành nhìn ra xa hướng bắc, nhìn thấy ngoại thành lại dấy lên phong hỏa.
Trong cung Nhạc An, đám cung nhân hoặc đứng hầu, hoặc dâng trà bánh cho đám phi tần ngồi ngay ngắn trên công đường, đều cẩn thận, đi lại cũng không dám lớn tiếng.
Bên trên, Thái hậu ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi nhấp hớp trà tiếp theo.
Tầm mắt của bà khẽ đảo qua đám người. Đám phi tần ngồi ngay thẳng, ánh mắt lại lấp lóe, ai cũng ngậm miệng không nói. So ra, hoàng hậu Đậu thị lại bình tĩnh hơn, mắt cụp xuống, sắc mặt vẫn không gợn sóng.
Thái hậu đặt chén trà trên bàn, ngước mắt, giữa khuôn mặt không che được mỏi mệt.
“Bệ hạ sáng nay có mạnh khỏe không?” bà chậm rãi mở miệng nói.
Hoàng hậu ngước mắt, hạ thấp người trên chỗ ngồi, đáp: “Sáng nay thiếp đến cung Tử Vi, bệ hạ đã dậy, khí sắc so với hôm qua thì đã cải thiện rất nhiều ạ.”
“Ồ?” Thái hậu liếc nàng ta một cái, một lát sau, hỏi: “Bây giờ thái y của cung Tử Vi là người phương nào?”
Hoàng hậu nói: “Là Viên y chính của Thái y thự.”
Thái hậu gật đầu, thu mắt.
“Bệ hạ th@n thể mới khỏe, lại vì nước mà vất vả. Trong hậu cung, hoàng hậu càng nên tận tâm, chớ làm bệ hạ thêm lo.” Bà nói.
Đậu Hoàng hậu làm lễ: “Thưa vâng.”
Thái hậu chuyển sang nội thị một bên, phân phó nói: “Viên y chính thì y thuật giỏi giang, công lao phục thị thiên tử không thể bỏ qua. Lấy từ trong kho của ta ba mươi thớt lụa màu và mười cân vàng ban thưởng cho ông ấy.”
Nội thị nghe vậy, vội thi lễ: “Vâng.”
“Các cô về đi.”Thái hậu xoa xoa huyệt Thái Dương, thản nhiên nói chúng tần phi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều kinh nghi bất an.
Tiểu Đậu phu nhân nhịn không được, đang toan mở miệng, tay áo lại bị kéo một cái. Ngước mắt, ánh mắt Đậu Hoàng hậu nghiêng đến, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh.
“Chúng thiếp tuân mệnh.” Chỉ thấy Đậu Hoàng hậu thi lễ với Thái hậu, giọng ôn hòa.
“Chị.” Mới ra cung cửa, bước chân tiểu Đậu phu nhân đã vội vàng đuổi theo Đậu Hoàng hậu, nhìn nàng ta, giọng mang oán trách: “Sao vừa rồi chị không nói?”
Đậu Hoàng hậu nhìn cô ta một cái, khuôn mặt vẫn trấn định.”Lên tiếng?” Nàng ta được thị tỳ dìu, vừa chạy chầm chậm vừa lo lắng nói: “Thái hậu hôm qua đã vất vả khuyên nhủ bệ hạ ròng rã một ngày mà không có kết quả, hôm nay nếu chúng ta đến trước mặt Thái hậu khóc lóc một trận, há lại không chọc bà tức giận?”
Tiểu Đậu phu nhân nghẹn lời.
Tiên Ti tấn công biên giới, như một tiếng sét nổ trên đỉnh đầu kinh thành. Nghe nói ở ải Trĩ Mang, người Hồ đột kích đã tụ tập lít nha lít nhít, chừng hai ba mươi vạn. Chuyện gấp như lửa cháy đến nơi, mà triều hội hôm qua, thừa tướng lĩnh bách quan dâng sớ xin Hoàng đế rời kinh tránh hiểm. Hoàng đế lại không chịu, lấy cớ “Thiên tử giữ biên giới” mà bác bỏ.
Thái hậu nghe mà kinh hãi, lập tức chạy tới cung Tử Vi, khuyên bảo cùng thừa tướng.
Hoàng đế khăng khăng không đổi, chỉ nói sẽ đưa Thái hậu và hoàng tự đi, mình thì muốn ở lại kinh thành. Thái hậu vừa vội vừa giận, cơ hồ ngất xỉu đi.
Sự tình truyền đi, qua lời các nữ nhân hậu cung, càng thần hồn nát thần tính.
Tiểu Đậu phu nhân tuyệt vọng nhìn Đậu Hoàng hậu, sắc mặt xám xịt, tay nắm lấy cổ tay nàng ta thật chặt, đầu ngón tay lạnh buốt: “Bệ hạ… Bệ hạ chẳng lẽ lại muốn chúng mình ở lại trong cung chờ chết?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Đậu Hoàng hậu nghe vậy, vội lườm cô ta một cái, thấp giọng trách mắng.
Vương Mật đi vào cung Tử Vi, Hoàng đế đã trở về từ điện Tuyên Chính.
Trong tẩm điện, đám cung nhân ra ra vào vào, bận rộn mà đâu vào đấy. Hoàng đế đã cởi triều phục, nhắm mắt tựa trên giường êm, bên cạnh có mấy cái chậu đồng, lửa than đương hồng.
“Hoàng huynh.” Vương Mật nhận một cái bát canh bổ từ trong tay cung nhân, đi qua chỗ Hoàng đế. “dùng canh đi ạ.” Vương Mật ngồi xuống bên cạnh giường, nói khẽ.
Hoàng đế lại không thay, một lát sau, mới nhấc nhấc tay.
Vương Mật nghe y, đặt canh bát ở trên bàn trước mặt.
Chỉ nghe một tiếng thở thật dài truyền ra từ trong lồ ng ngực, một lát sau, Hoàng đế mở to mắt.
“Giờ nào rồi?” y hỏi Từ Thành một bên.
Từ Thành mỉm cười: “Bệ hạ hạ triều buổi trưa, nay mới qua một khắc.”
Hoàng đế gật đầu.
Nghe họ nói chuyện, Vương Mật ngước mắt nhìn trong điện, lại chỉ thấy toàn là mấy cung nhân phục thị bình thường.
“Bảo người rảnh rỗi ra ngoài, trẫm muốn yên tĩnh.” Hoàng đế điều chỉnh tư thế nằm một chút, phân phó nói.
Từ Thành đáp vâng, đang toan đi truyền lệnh, chợt nghe Hoàng đế nói: “Mấy cái chậu than này cũng bỏ đi.” Từ Thành sững sờ, vội nói: “Bệ hạ mới khỏe, hôm nay lạnh, nếu bị lạnh…”
“Trẫm đâu có dễ bệnh như vậy.” Hoàng đế thản nhiên nói, nhắm mắt lại: “bỏ đi.”
Từ Thành đành phải đáp vâng một tiếng, giúp Hoàng đế đắp thêm một lớp chăn gấm, bảo cung nhân dời chậu than.
Không khí bốn phía bỗng nhiên lạnh xuống.
Vương Mật nhìn đám người rời ra ngoài điện, lại nhìn Hoàng đế nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau, nhỏ giọng nói: “Phu nhân nhà Vũ Uy hầu còn trong cung ạ?”
Hoàng đế đáp: “Ừm.”
Quả nhiên.
“Hoàng huynh nên sớm cho cô ấy về đi.” Vương Mật nói: “Dù sao cũng là vợ nhà quan, bị ai biết thì không hay.”
Hoàng đế mở to mắt, liếc nàng, cười lạnh nói: “Ồ? A Mật cũng biết cô ấy là vợ nhà quan, lúc trước lại đưa cô ta tới chỗ trẫm là sao?”
Vương Mật đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Khi đó em cũng là muốn cứu hoàng huynh…”
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
“Vũ Uy hầu phu nhân đến điện Cam Đường, ai nào dám nhiều lời.” Chỉ nghe y nói.
Vương Mật giật mình, chợt hiểu rõ. Nàng tự biết nói không lại Hoàng đế, nhìn sắc mặt y, ngậm miệng không nói.
“A Mật đến thăm trẫm, là vì hỏi chuyện phu nhân Vũ Uy hầu à?” im lặng một hồi, bỗng nhiên nghe Hoàng đế lại nói.
Vương Mật ngượng ngập, trong lòng mình nghĩ gì, không tránh y được.
“Không biết ải Trĩ Mang như thế nào rồi?” Nàng hỏi Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn nàng một cái, mặt chế nhạo: “Làm sao? Không tin Kỵ lang tướng của trẫm à?”
“Không phải.” Vương Mật nhìn y, lại không còn đùa nữa. Trên mặt nàng mang theo mấy phần không được tự nhiên, một lát sau, nói thật nhỏ: “Hoàng huynh liên can đến thiên hạ vạn thế, nếu cứu binh các quận không kịp chạy đến thì thế nào mới phải? Không bằng lui một bước, cũng tốt mà.”
Hoàng đế nghe vậy, ý cười ngưng bên môi: “Mẫu hậu bảo em nói à?”
Vương Mật vội vàng lắc đầu: “Là tự A Mật nghĩ thế.” Nàng nhìn Hoàng đế, ánh mắt khẩn thiết: “Hoàng huynh, trượng phu co được dãn được, tội gì phải cố chấp nhất thời?”
“Cố chấp à?” Hoàng đế nở nụ cười.
Hắn thở một hơi thật dài, gối lên tấm đệm mềm, nhìn phía trên: “A Mật có biết giữa kinh thành cùng Tiên Ti, cách mấy châu mấy quận không?”
Vương Mật nghĩ ngợi, nói: “Cách nhau ba châu ba mươi chín quận.”
Hoàng đế nói thật nhỏ: “Tiên Ti từ thời được Đại Tư Mã phá, chư bộ thưa thớt, tụ tập được đến ba mươi vạn kỵ binh cũng là giỏi lắm đấy, lại sao mà có thể đi thẳng một mạch mà không gặp cản trở?”
Vương Mật trong lòng chợt trầm xuống. Thiên hạ phong thuỷ, nàng cũng hiểu đại khái, kinh thành và các châu quận phương bắc, đều có đóng giữ, Tiên Ti muốn vô thanh vô tức mang binh đánh thành, thật sự là không có khả năng.
Nàng mở to hai mắt: “Hẳn là…”
Bên môi Hoàng đế hiện lên nụ cười lạnh: “Tế Bắc quốc* dù vắng vẻ, song phía bắc gần Hồ, nam là kinh kỳ, Tế Bắc vương có ý kiến hay đấy!”
*Thuộc Sơn Đông, khu vực cực bắc Hoa ĐôngSắc mặt Vương Mật trắng bệch, trong tay đổ một trận mồ hôi lạnh. Tế Bắc vương, bắt đầu phong từ thời Văn Hoàng đế, chính là người già nhất trong các chư vương quốc đương thời. Một Tế Bắc vương một Bộc Dương Vương, đều hoàng thân tôn thất, cũng đều đồng thời đâm họ một đao.
“A Mật.” Hoàng đế nheo mắt lại, giọng hư không: “Trẫm đã đắc tội với người quyền quý cả thiên hạ, nếu không cố chấp, còn có thể trốn đến đâu?”
Vương Mật kinh ngạc nhìn y, cắn môi, thật lâu cũng không nói gì.