Ngày Xuân Oanh Hót/Xuân Oanh Chuyển

Chương 86




Editor: Tây An

Tiếng báo truyền đến, giống như một ánh cường quang trong đêm tối, vẻ lo lắng trên mặt tất cả mọi người được quét sạch sành sanh.

“Truyền nghi trượng! Nghi trượng!” Thường thị quay đầu, vô cùng trung khí quát tháo với chúng cung nhân vẫn đắm chìm trong niềm vui mừng.

Đám cung nhân lấy lại tinh thần, vội vâng dạ, rồi xốc tinh thần phấn chấn tản đi.

Phức Chi nhìn trước điện, vẫn có chút giật mình lo lắng. Chẳng biết sao, hai chữ ‘Viện binh’ truyền vào tai, nàng lại chỉ nghĩ đến Cố Quân. Thật sự là chàng ư? Tim đập thình thịch trong ngực, Phức Chi cúi đầu, tay bất giác phủ trên phần bụng, tựa như cảm nhận được một mạch đập khác đang đập dưới lòng bàn tay.

Phủ Thần, Phủ Thần ơi… Nhớ tới bóng dáng kia, mũi bỗng nhiên cay cay. Phức Chi cảm thấy thoáng chốc mất hết lực, thân thể tựa trên cây cột sau lưng.

“Phu nhân.” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên cạnh.

Phức Chi nhìn lại, là một cung hầu thủ hạ của Từ Thành, thường truyền lời cho nàng. Phức Chi nghiêng mặt, thoáng lau lau một bên gò má, lại chuyển sang gã ta, khẽ làm lễ.

Cung hầu hạ thấp người, thấp giọng nói: “Bệ hạ cảm thấy khó chịu, mời phu nhân theo tiểu thần đến cổng Chu Tước.”

Phức Chi hơi ngạc nhiên, nhìn bên ngoài. Tâm tư xoay chuyển, nàng ừ một tiếng, thu dọn mấy thứ, theo cung hầu kia đi ra ngoài điện.

Bóng đêm mang theo hàn khí, nhuộm thủy đạo càng thêm âm trầm. Dòng nước ào ào bên thuyền gỗ, cúi đầu, chỉ mơ hồ trông thấy được thủy quang chảy xiết.

“Còn lạnh hơn Sóc Bắc*, tiên sư cha nhà nó chứ!” Trương Đằng xoa xoa tay, thấp giọng mắng một câu. Một lát sau, đi thẳng đến boong thuyền ngồi xuống.

*Phần phía bắc Van Lý Trường Thành

Bên cạnh vang lên một loạt tiếng bước chân, Trương Đằng ngẩng đầu, là Vương Toản.

Chỉ thấy y đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trương Đằng, đoạn, móc ra từ trong ngực một cái túi, lấy lương khô ra bắt đầu ăn.

Trương Đằng khẽ nhướng mày.

“Vương tham quân.” Trương Đằng đưa tay tới, cười hì hì nói: “Chia cho Đô úy ta tí đi.”

Vương Toản liếc gã một cái, bẻ lương khô, đặt vào tay gã, tiếp tục ăn.

Trương Đằng liếc y, ánh mắt nghiền ngẫm.

Gã theo Đại Tư Mã Cố Tiển tới phương nam, vốn trú ở Linh Lăng, lĩnh quân tốt. Mấy ngày trước, gã lại đột ngột bị điều vào thủy quân, sắp xếp binh thuyền. Trương Đằng mới đầu còn mơ hồ, không rõ Đô úy xuất thân Vũ Lâm đồn kỵ như mình, thuyền cũng chưa đi được mấy cái, sao mà vào thuỷ quân. Đến khi theo thuyền đến quận Thành, nhìn thấy Vương Toản lĩnh chức vụ tham quân, Trương Đằng mới hiểu được.

“Nói ra vẫn là Trọng Hành sáng suốt.” Trương Đằng nuốt vào một miếng lương khô, chậm rãi nói: “Biết đao pháp không ổn, ra trận không quên mang theo Đô úy ta giúp đỡ.”

Vương Toản liếc gã một cái, không để ý tới lời gã trêu ghẹo, nói thật nhỏ: “Lần này không như lúc trước. Một mình xâm nhập, vô cùng gian lao.”

Trương Đằng ngẩn người, một lát sau, “Hứ” một tiếng, vừa cắn một miếng lương khô vừa khinh thường nói: “Mấy cái khứa giặc yếu xìu kia, không nhìn xem Đô úy ta năm ngoái đấu đao với ai.”

Vương Toản cười cười, quay đầu trở lại nhìn phía trước. Ánh lửa u ám chập chờn chiếu vào trên mặt y, hai đầu lông mày có thêm thứ khí chất trầm tĩnh.

Trương Đằng liếc y, ánh mắt nghiền ngẫm.

Chẳng biết tại sao, lần này gặp Vương Toản, cứ cảm thấy y thay đổi một chút. Dường như y trở nên im lặng hơn rất nhiều, thần sắc bất cần đời trước kia cũng ít đi, mấy ngày nay, Trương Đằng nhìn y xử sự nói năng, đều cẩn thận tỉ mỉ, cơ hồ biến thành người khác.

Như phát hiện ánh mắt gã, Vương Toản xoay đầu lại.

“Làm sao?” Vương Toản nghiêng đầu nhìn gã một cái.

Trương Đằng nhếch miệng cười cười, nói: “Đô đốc ta nghe nói Ung Nam hầu đã chọn xong dinh thự ở kinh thành cho cậu, lần này công thành trở về, Trọng Hành sẽ được đón vợ hiền rồi nhỉ?”

Ánh mắt Vương Toản dừng lại.

Trương Đằng tiếp tục đùa y: “Nghe nói là một mỹ nhân.”

Vương Toản nguýt gã một cái, quay đầu đi.

Còn giả vờ.

Trương Đằng bật cười, một lát sau, nhìn quân sĩ xem quanh mình, cũng không còn trêu ghẹo. Tâm tình y đương tốt, nằm xuống sau. Trên cổ hàn ý vun vút, Trương Đằng chợt nhớ tới năm ngoái, họ theo quân chinh yết cũng nhằm cái thời tiết này.

Hai người khi đó, khí phách mới dâng, đều một lòng muốn lập quân công trở về, từ đây trời cao biển rộng… Trương Đằng nhìn bầu trời đêm sâu thẳm trên đỉnh đầu, thở sâu.

“Trọng Hành.”

“Ừm?” Vương Toản tức giận đáp.

“Binh mã Linh Lăng, vài ngày trước đó chẳng biết sao mà lại đi hơn nửa, bây giờ thuỷ quân lại tới quận Thành, trong tay Đại Tư Mã chắc là không còn thừa mấy đâu.”

Vương Toản quay đầu.

Trương Đằng nghi hoặc nhìn y, thấp giọng nói: “Thục quận có thể giữ được chăng?”

Vương Toản im lặng, một lát sau, liếc gã một cái, cũng nằm xuống.

“Trời biết.” y nhắm mắt lại, nặng nề nói.

Ánh lửa như ráng chiều, nhuộm đỏ bừng đem mặt sông rộng lớn, hài cốt và thi thể của quân sĩ đã chết theo binh thuyền thiêu cháy trôi nổi bốn phía theo gợn sóng.

Tiếng chém giết và tiếng hò hét xen nhau, nhịp trống dày đặc vang như sấm, nặng nề đánh vào lòng người ta.

Lữ Tỷ đứng sừng sững đón gió trên đài cao bên bờ, sắc mặt xanh xám mà trông thuyền trận thuỷ quân trên mặt sông bị quân địch phá.

“Tướng quân mau nhìn xem!” phó tướng bên cạnh bỗng nhiên chỉ vào phương xa mà kinh hô.

Lữ Tỷ nhìn lại, chỉ thấy trong ánh sáng u ám, bờ Nam bên kia bỗng xuất hiện mấy cái bóng đen to lớn, chậm rãi hướng bên này. Trong lòng giật mình, Lữ Tỷ hét lớn một tiếng với Quân Tư Mã sau lưng: “Truyền lệnh cho tất cả thuyền rút về!”

Quân Tư Mã tuân lệnh, vội vung cờ trong tay lên.

Chỉ một thoáng, âm thanh giờ vang vọng bờ bắc, chiến thuyền triều đình trên sông nháo nhào bỏ đi không còn triền đấu cùng địch nhân nữa, mà thay đổi phương hướng lui về sau. Nhưng cuối cùng vẫn hơi trễ, đương lúc bề bộn, những bóng đen kia đuổi kịp, đâm thủng không ít binh thuyền.

“Bọn chúng lại có lâu thuyền lớn đến như thế!” người phía bắc thấy cảnh tượng như vậy, đều giật nảy cả mình.

Lữ Tỷ nhíu mày vuốt râu.

“Thục quận vốn không phải cũng có lâu thuyền sao? Đại tướng quân giấu mà không báo lại là cớ làm sao?!” Phó tướng thấy thế công của mấy cái lâu thuyền kia, tức hổn hển nói.

Lữ Tỷ nguýt gã ta một cái, cười lạnh: “Chúng ta là quân tinh nhuệ, mấy lần bắt người Hồ rồi, mà há lại sợ mấy cái lâu thuyền!” Dứt lời, ra lệnh: “Ra lệnh đội dầu hỏa tiến lên!”

Quân Tư Mã đáp vâng, lập tức vung cờ.

Mới truyền lệnh xuống, bỗng nghe được một loạt âm thanh thốt lên, mọi người xem, là một bên bờ trái, một hàng lâu thuyền đang đến, bên trên có treo tinh kỳ triều đình. Binh thuyền Ba Quận đương bề bộn hướng về phía trước, sơ sẩy, bị mấy cái lâu thuyền kia xé mở trận địa, trở tay không kịp.

Tình thế đột ngột nghịch chuyển, mắt Lữ Tỷ sáng lên, lớn tiếng nói: “Nổi trống! Sai binh thuyền theo lâu thuyền xếp thành hàng!”

Trên bờ tiếng trống tái khởi, ù ù một vùng. Có lâu thuyền ngăn cản, binh thuyền thủy trại Giang Bắc vốn bị phá phân tán lại rất nhanh mà tập kết thành trận một lần nữa. Thuỷ quân Ba Quận kịp phản ứng, vội công kích ngược lại lâu thuyền, có thể nói là cũng đáng trách, những cái lâu thuyền kia dù không cao lớn bằng Ba Quận, song quanh thân lại kín những bụi gai sắc, mà hành động lại rất nhanh, đi lại tự nhiên, chiến hạm địch lớn nhỏ đều không ai dám tiếp cận.

“Là Đại Tư Mã!” Không biết ai hưng phấn hô lên. Nhìn từ đầu lâu thuyền, quả nhiên, một bóng dáng cứng rắn mặc toàn bộ áo giáp, đứng dưới tinh kỳ của Đại Tư Mã, không phải Cố Tiển thì là ai?

Đại Tư Mã tự thân lên trận, tinh thần mọi người bờ bắc bỗng cao lên. Binh thuyền và lâu thuyền cấp tốc vây kín, liên kết thành trận, nhất thời, mũi tên cùng bắn. Lâu thuyền Ba Quận muốn phá trận liệt, song hành động chậm chạp, bị binh thuyền bờ bắc cuốn lấy, tả hữu khó mà chú ý.

Ánh lửa chiếu mặt sông sáng như ban ngày.

Đúng lúc này, lâu thuyền bờ bắc đột nhiên ném một tảng đá lớn ra, rất tinh chuẩn, chỉ rơi chỗ lâu thuyền Ba Quận. Tiếng trầm đục liên tiếp, lâu thuyền muốn tránh, lại lực bất tòng tâm. Chưa bao lâu, mấy chiếc đi đầu bị nện hở boong tàu, chậm rãi nghiêng. Người trên thuyền kinh hãi, tranh nhau chen lấn nhảy xuống nước, mũi tên rơi xuống, người tử thương vô số kể.

Bây giờ âm thanh trong đêm tối vội vã vang lên, thuỷ quân Ba Quận vứt mười mấy chiếc lâu thuyền bị hủy hoại, hốt hoảng rút về.

“Nhờ có diệu kế của Đại Tư Mã, nếu không tối nay mạt tướng nguy hiểm phải bỏ thủy trại!” Cố Tiển đáp binh thuyền trở lại trên bờ, Lữ Tỷ bước nhanh về phía trước đón tiếp, sau khi hành lễ, cảm khái nói.

“Bá Kiều hao tâm tổn trí rồi.” Cố Tiển cười nói, giọng bình thản. Dứt lời, ông chuyển sang Quân Tư Mã một bên, nói: “Sai lâu thuyền kết trận phía trước, thành một bức tường ngăn cản.”

Quân Tư Mã đáp vâng, vội đi truyền lệnh.

Lữ Tỷ nhìn lâu thuyền đỗ phương xa, vuốt râu nói: “Kế này của Đại Tư Mã rất hay, quanh lâu thuyền cuốn vải có trường mâu gai sắt, chúng nó muốn tiếp cận cũng khó.”

“Thế khó tự có chiến pháp của thế khó.” Cố Tiển nói: “May mà thợ giúp thủ công kịp.” Dứt lời, cùng Lữ Tỷ đi vào doanh trướng.

Nhắc đến việc này, trên mặt Lữ Tỷ lại khơi lên lên thần sắc lo lắng.

“Không biết nội tình quân ta bây giờ, bên kia biết bao nhiêu.” Đi một hồi, ông nói thật nhỏ.

Chờ một hồi, không thấy Cố Tiển trả lời.

Lữ Tỷ ngẩng đầu nhìn, Cố Tiển đi về phía trước, bước chân lại chậm xuống. Lữ Tỷ kinh ngạc, đang muốn hỏi lại, bỗng nhiên thấy thân hình ông lung lay, ngã xuống.

“Đại Tư Mã!” Lữ Tỷ biến sắc, vội vàng tiến lên.

***

Mọi người bước nhỏ mà nhanh đi qua cung đạo, đi hồi lâu, đèn sáng trên cổng Chu Tước rốt cục rơi vào tầm mắt.

Phức Chi đi theo sau nghi trượng, phía trước, mảnh gấm trên lọng che được ánh đèn cung đình chiếu rọi nên lại càng tỏa ra thứ ánh sáng lung linh. Tim theo bước chân mà đập, ánh mắt nàng nhìn về phía bầu trời đêm đầu kia, như có thể vượt qua trùng điệp tường thành cung khuyết, đi đến nơi chém giết ngoài thành kia. Lo lắng và hưng phấn lúc nào cũng cuồn cuộn trong ngực, nàng chỉ hận không thể chắp cánh bay đi xem.

Dưới cổng thành, vệ sĩ Kỳ môn trấn giữ sâm nghiêm, hai quan tướng đi tới, xem xét đám người cầm nghi trượng sau, báo cho thường thị, nói Hoàng đế có lệnh, bảo nghi trượng chờ dưới cổng thành.

“Mời theo tiểu thần lên thành lâu.” Lúc này, cung hầu nói với Phức Chi, dứt lời, dẫn nàng đi lên phía trước. Quan tướng và vệ sĩ thấy họ làm thế, cũng không ngăn, tránh ra một lối.

Phức Chi leo cầu thang, khẽ quay đầu, nhìn đám người còn ở chỗ cũ, một trận gió rét thổi tới, bó đuốc chiếu sáng lung lay. Phức Chi xiết áo lông trên thân, chẳng biết sao, cứ cảm thấy trong lòng có sự bất an xao động, như bóng với hình.

Ánh đuốc đỉnh đầu càng thêm gần, lúc leo lên thành lâu, gió táp đến, một loạt bó đuốc trên lỗ châu mai kịch liệt vũ động hỏa diễm.

Dường có mấy thứ âm thanh gào thét truyền đến ở phía xa, Phức Chi nhịn không được, quay đầu nhìn quanh phía trước thành lâu. Dưới bầu trời đêm tối mờ mịt, lại chỉ có thể trông thấy đèn đuốc trong nhà dân ngoài cung.

Vệ sĩ Kỳ môn trên thành nhiều hơn dưới thành, xếp hàng đứng ngoài điện, thiết giáp trường qua sáng loáng, chỉnh tề mà khắc nghiệt. Một người thân khoác kim giáp đứng trước công sự trên mặt thành, nghe một quan tướng bẩm báo, chính là Hoàng đế.

Cung hầu dừng bước chân, hầu một bên Phức Chi. Phức Chi nhìn lại bên kia, Hoàng đế nghiêng mình, sắc mặt không phân rõ được.

“Truyền lệnh xuống, người Hồ xâm phạm, trừ kẻ tù thủ thì không để lại một tên nào.” Không bao lâu, chỉ nghe Hoàng đế lạnh lùng nói, dù khàn khàn, mà tiếng nào cũng hữu lực.

Quan tướng lĩnh mệnh, hành lễ lui ra.

“Bệ hạ, ” lúc này, Từ Thành tiến lên, nói với Hoàng đế: “Người Bệ hạ gọi đến đã tới.”

Hoàng đế quay đầu sang bên này, nhìn thấy Phức Chi, một lát sau, gật đầu nói: “Vào điện đi.”

Từ Thành lĩnh mệnh, vẫy tay một cái với cung hầu, cung hầu hạ thấp người thi lễ, dẫn Phức Chi cùng đi vào trong điện.

Điện các của Cổng Chu Tước dù đứng sừng sững trên cổng thành, song được xây rất rộng lớn. Phức Chi đi vào, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng tỏ, trông mười phần trống trải.

Trên một cái sập gỗ chính giữa, Hoàng đế đang ngồi. Từ Thành tiến lên, muốn giúp y cởi kim giáp, Hoàng đế lại vung tay lên, chỉ cởi mũ giáp, giao cho ông ta.

“Trẫm muốn thi châm.” Y phân phó nói.

Từ Thành đáp vâng, liếc Phức Chi một cái.

Phức Chi đi ra phía trước, hành lễ với Hoàng đế.

“Không biết bệ hạ khó chịu chỗ nào?” Nàng hỏi.

“Đầu hơi đau.” Hoàng đế nói.

Phức Chi gật đầu, kiểm tra khuôn mặt y. Cây nến mật to bằng cánh tay trẻ con đang lẳng lặng cháy, chỉ thấy Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, mí mắt hạ hiện ra vết xanh đen, nhưng không thấy một thoáng mệt mỏi nào. Hai mắt lấp lánh nhìn nàng, tâm tư khó phân biệt.

“Mời bệ hạ cho bắt mạch.” Phức Chi ngước mắt nói.

Hoàng đế vươn tay ra.

Phức Chi đè trên cổ tay y.

“Bệ hạ.” Lúc này, Từ Thành đi tới, mỉm cười dâng một cái chén thuốc lên: “Đây là thuốc bệ hạ lệnh cho Hầu phu nhân chuẩn bị.”

Hoàng đế nhìn ông ta một cái, tiếp nhận bát thuốc kia. Cúi đầu nhìn lại, nước thuốc màu nâu bốc lên nhiệt khí, dập dờn chiếu đến ánh nến. Một đường cong bỗng nhiên nổi lên khóe môi y, Hoàng đế không uống, mà bỗng nhiên ngước mắt lên, Từ Thành không kịp thu mắt lại, đối đầu chính diện với y.

Từ Thành vội cụp mắt.

“Trẫm nhớ ngươi là người Hoài Tây, không lâu trước vì liên luỵ chuyện dư đảng Vi thị, mà cả gia tộc chỉ có mình ngươi được miễn. Trẫm còn nhớ, ngươi theo trẫm từ năm Định Khang?” Hoàng đế nói không nhanh không chậm.

Từ Thành liền giật mình, đáp: “Đúng ạ.”

Hoàng đế gật đầu, tiếp tục nói: “Khi đó trẫm vẫn là Thái tử, chắc tám năm rồi đi?”

Từ Thành mỉm cười: “Vâng, đã tám năm ba tháng.”

Ánh mắt Hoàng đế dần sâu: “Các ngươi chờ tám năm lại ba tháng, lại đợi không được thêm một khắc ư?”

Từ Thành giật mình, không chờ ông ta ngẩng đầu, đã bị hai tên thị vệ sau lưng đ è xuống, hai tay bắt chéo sau lưng.

“Thần không rõ!” ông ta hoảng sợ nhìn về phía Hoàng đế.

Hoàng đế thần sắc bình tĩnh, cũng chẳng thèm nhìn ông ta, lại chuyển sang Phức Chi bên cạnh cũng đang kinh ngạc, cười cười: “Phu nhân cũng không rõ sao? Chi bằng kiểm tra thực hư thứ cái thứ trong chén kia xem.”

Phức Chi nghi hoặc nhìn y, nhìn Từ Thành, đưa tay lấy bát thuốc kia ra.

Nước thuốc vẫn ấm áp, Phức Chi ngửi ngửi, ngón tay thử chấm một cái.

Trong lòng bỗng nhiên thảng thốt. Toa thuốc này là toa mà Phức Chi nhiều năm sở dụng, hương vị kia sớm đã quen. Mà cái chén thuốc bây giờ, ngoài dược liệu nàng phối, còn thêm một thứ, không rõ lắm, song có điều quỷ dị, đủ để khiến huyết dịch khắp người Phức Chi đặc lại.

Hoàng đế thở sâu, nụ cười lạnh xuống: “Tình thế bây giờ, trẫm vốn không muốn động tay, song là các ngươi ép người quá đáng!” Dứt lời, chuyển sang thị vệ, thản nhiên nói: “Nhốt Từ Thành lại, giao cho Đình Úy thự cùng dược đồng thiên điện.”

Thị vệ đáp vâng, liền toan lôi Từ Thành đi, mới động thủ, đột nhiên lại nghe một loạt tiếng cười khanh khách, từ thấp dần cao. Từ Thành ngẩng đầu lên, theo thị vệ lôi đi, lại nhìn Hoàng đế, ngửa mặt lắc đầu mà cười: “Đáng tiếc cuối cùng ta cũng không báo được ơn Đại tư mã Đại tướng quân! Tội thay! Tội thay!”

Phức Chi đột nhiên kinh sợ, nghe âm thanh còn quanh quẩn trong đại điện, sắc mặt dần dần trắng bệch.

Từ khai triều đến nay, có hơn mười Đại Tư Mã, mà Đại Tư Mã mang cả danh hào Đại tướng quân thì chỉ có một người, chính là phụ thân Cố Quân là Cố Thiên.

Nàng nhìn Hoàng đế, y nhìn chằm chằm ngoài điện, thần sắc bình tĩnh như trước, bờ môi lại nhếch lên.

Trong đầu vang lên ầm ầm.

Rất nhiều chuyện mình đã từng nghĩ mãi mà không rõ, giờ từng chút nối liền nhau. Đại trưởng công chúa sao lại hao hết sức đưa nàng vào cung cứu Hoàng đế, Từ Thành sao lại tương trợ khắp chốn… Người người đều là quân cờ, người đánh cờ, tỉ mỉ bày ra một đường đi, mà hai đầu, buộc Hoàng đế và Cố Quân lại.

Hoàng đế xoay đầu lại, nhìn Phức Chi, một lát sau, nói: “Phủ Thần nắm giữ Hổ Phù, lĩnh năm mươi vạn đại quân đến đây, ngay ngoài thành.”

Phức Chi thở sâu, cố tự trấn định nhìn ánh mắt y: “Phủ Thần là người chính trực, tất sẽ không làm chuyện phản nghịch.”

Khóe môi tái nhợt của Hoàng đế cong lên, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn bên ngoài, thần sắc khó lường.

“Phu nhân có muốn theo trẫm ra nhìn không?” y nói thật nhỏ, dứt lời, bỗng nhiên kéo cánh tay nàng, sải bước đi ra ngoài điện.

Phức Chi lảo đảo mấy bước, không quan tâm được đau đớn trên cánh tay, vội vàng nói với Hoàng đế: “Bệ hạ và chàng kết thân từ niên thiếu, rất nhiều năm rồi, có từng thấy chàng khác thường chưa? Bệ hạ phải tin chàng!”

Chưa ra cửa điện, bỗng, một tiếng kêu sợ hãi truyền đến.

“Bệ hạ!” Một thị vệ chạy tới, vội vàng đi tới: “Từ thường thị nhảy thành ạ!”

Phức Chi mở to hai mắt, chỉ cảm thấy huyết khí trên thân dường nháy mắt bị rút khô. Sợ hãi lóe lên trong đầu, nàng lại ngoảnh đầu, lớn tiếng nói với Hoàng đế: “Người làm ra việc này chính là ông ta, không phải sao bệ hạ?!”

Lời còn chưa dứt, lại bị một loạt tiếng trống trận làm nhòa đi.

Các nơi cửa thành hợp tấu tiếng vui đắc thắng, từ xa mà đến gần. Trong kinh thành, ánh sáng nhấp nhoáng đấu với vô số tinh tú, hội tụ. Bách tính các nhà nhao nhao ra từ trong nhà, tuôn ra cửa thành, đèn lồ ng trong tay chiếu sáng con đường cái thẳng tắp, tiếng hoan hô trong miệng liên tục, cũng chỉ có ba chữ, mơ hồ vẫn nghe được.

“Đại tướng quân! Đại tướng quân! …”

Phức Chi cứng đờ, ngẩng đầu, trong ngọn lửa, Hoàng đế ngẩng đầu nhìn phía trước, hai hàng lông mày biến mất giữa sáng tối giao thoa.