Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 56: Thế thì phải xem cậu giúp bên nào.




Edit, Beta: Bull

-----------------------------------------

Chương 56: Thế thì phải xem cậu giúp bên nào.

Trong dinh thự của đại công tước Warren.

Bên trong rất tĩnh lặng, mấy thuộc hạ nhìn thấy sắc mặt của đại công tước nhà mình đen sì như vậy nên cũng không dám nói chuyện. Họ sợ rằng nếu mình nói sai một câu, thì sẽ bị băm nát rồi vứt xuống biển. Dù gì thì căn nhà này cũng ở trên biển, ném một cái là vừa nhanh gọn lại vừa thân thiện với môi trường.

Đại công tước Warren cũng biết chắc chắn lần này đã xảy ra chuyện rồi, hầu như tất cả các cứ điểm của ông ta đều bị lôi ra bằng sạch, những thứ trong đó nếu bị người ta sắp xếp lại rồi đưa ra để đối phó với ông ta chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Là ai làm?

Fuhill? Không, người phụ nữ đó không quyết đoán như thế. Hoàng đế bệ hạ? Cũng không, ngay từ ngày Liên minh Dolly mới được thành lập, về cơ bản thì hoàng đế chỉ là một linh vật mà thôi, vậy nên nghị viện sẽ không cho phép tên này nắm quyền. Hay là lão khốn nào đó trong nghị viện? Nếu vậy thì cũng có thể lắm...nhưng vì sao đám đó lại muốn làm khó dễ ông ta vào thời điểm này?

Thật ra thì...vẫn còn một người nữa.

Hiểu rõ ông ta đến mức này, thời cơ này, lại còn phong cách tàn nhẫn như thế, chỉ có Sharona.

Nhưng cho dù ả Sharona này không chết, thì cũng phải bị thương nặng đến mức không thể xuống giường mới đúng chứ, vì sao lại có sức mạnh đối phó với ông ta?

Hơn nữa, theo như những gì ông ta biết, thì trước giờ Sharona không qua lại với người Asanasi, nhưng cũng không riêng gì Sharona, tất cả các chính trị gia trên lục địa đều không ưa người Asanasi.

Tuy rằng cũng có người muốn lợi dụng bọn họ, nhưng lần nào họ cũng nhận được kết quả nửa tốt nửa xấu, thậm chí là hỏng chuyện nhiều hơn.

Người Asanasi rất khó để khống chế, mà lập trường của họ cũng lấp lửng nửa vời. Mới giây trước còn đang đứng về phía mình, thì chỉ trong một giây sau đã có thể quay lưng đứng về phía đối thủ. Chính vì thế, cho dù muốn mượn sức mạnh của bọn họ, thì đều giao cho đám người Asanasi này làm những công việc ngoại vi như tuần tra hay những công việc lặt vặt khác, chứ không ai cho họ bước vào nội bộ của mình.

Thế thì tại sao Sharona lại dám dùng người Asanasi để thực hiện nhiệm vụ quan trọng như này? Nhưng điều kỳ quái chính là, vậy mà người Asanasi cũng có thể hoàn thành, lại hoàn toàn không bị bại lộ.

Hoặc là, còn có kẻ nào đó đang ẩn mình ở đằng sau...

Một tên có cách khống chế người Asanasi.

Nhưng mọi chuyện đã không thể vãn hồi, nên nghĩ nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chắc chắn Sharona sẽ nhân cơ hội này làm lớn chuyện.

Trong lòng đại công tước Warren đã có quyết định, ông ta trầm giọng nói: "Liên lạc với người của chúng ta, đẩy nhanh công tác thuyết phục những người khác trong nghị viện, tăng lợi ích cũng không sao cả. Sáng sớm ngày mai, tôi muốn đề án được thông qua biểu quyết, sau đó xuất binh tấn công thẳng vào Vùng biển Thứ Nhất!"

Phải tranh thủ trước khi Sharona có thể bò dậy khỏi giường.

Cuộc chiến tranh này có ý nghĩa khác đối với ông ta, không chỉ đơn giản là một trận chiến giành lợi nhuận. Ông ta cần trận chiến này để vượt qua khủng hoảng, và đạt được nhiều lợi ích hơn, tiện thể còn nâng cao địa vị của mình, rồi sau đó mới có thể tiếp tục tranh đấu với Sharona, để không phải ngã ngựa vì chứng cứ trong tay bà.

"Vâng, thưa ngài." Các thuộc hạ của ông ta đồng thanh đáp, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.

*

Ngày hôm sau.

Đại công tước Warren thức trắng cả đêm dẫn theo các thuộc hạ bước vào đại sảnh hội nghị.

Sau một đêm gấp rút liên lạc, nhân viên của họ đã vào vị trí. Một số người thuộc phe trung lập cũng đã hứa sẽ đứng về phía bọn họ. Tuy rằng có một số bộ phận vẫn còn lấp lửng, nhưng Warren đã lấy được sự ủng hộ của một nửa đám người, vậy nên cũng không cần phải quan tâm đến bộ phận còn lại.

Thời gian dần trôi qua, cuộc họp buổi sáng sắp bắt đầu.

Đại công tước Warren nhìn lướt qua đại sảnh hội nghị một lượt, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Sharona, ngay cả Fuhill cũng không đến.

Ông ta không khỏi cười lạnh, cho dù Sharona lấy được chứng cứ thì sao chứ? Chỉ trong thời gian một đêm, bà cũng không thể nào sàng lọc được. Hơn nữa, theo như báo cáo của nhóm sát thủ, thì Sharona bị thương không nhẹ, cũng không dám gióng trống khua chiên đi mời bác sĩ hoặc là pháp sư hệ phép thuật trắng. Trong thời gian ngắn như thế, vết thương của bà hoàn toàn không thể khỏi được.

Đại công tước Warrren chuẩn bị đứng dậy để trở thành người đầu tiên đưa đề án của mình lên. Ông ta không muốn chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa, bởi thời gian chính là biến số. Càng nhanh thì mọi chuyện lại càng có lợi cho ông ta.

Đúng lúc đó, cửa đại sảnh hội nghị đột ngột mở ra.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa chính, họ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy công tước Sharona đang di chuyển rất tự nhiên. Bà mặc lễ phục của công tước, nhấc chân bước vào cửa sảnh hội nghị với phong thái rất tao nhã, động tác của bà không hề gượng gạo, ngay cả sắc mặt cũng hồng hào, đôi mắt tựa như chứa sao trời lấp lánh, chẳng có chút cảm giác gì giống như đang gắng gượng chịu đựng cảm giác không khỏe sau khi bị thương nặng.

Nơi này đều là những cấp cao nắm thực quyền của Liên minh Dolly, đương nhiên là biết rất rõ về những chuyện xảy ra gần đây. Hơn nữa, bất kỳ người nào trong số bọn họ cũng sáng tỏ, chỉ là có đôi lúc không thể không giả vờ hồ đồ mà thôi. Nhưng ngay tại thời khắc này, người vốn bị đồn rằng đang đứng giữa lằn ranh sống chết kia lại xuất hiện toàn vẹn như vậy, thế thì bảo người ta làm cách nào để không hoảng hốt đây?!

Đối mặt với đôi mắt trợn trừng của mọi người, nhưng công tước Sharona chỉ mỉm cười rồi đi về phía đại công tước Warren.

Ngay khi đại công tước Warren cho rằng bà sẽ nói gì đó để chế giễu mình, thì công tước Sharona chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó lập tức bước đến đài phát biểu của hội nghị.

Không ổn rồi!

Chỉ trong nháy mắt, đại công tước Warren đã biết ngay ả đàn bà này muốn làm gì, ông ta vội vàng lên tiếng: "Các vị, tôi có một đề án...."

Nhưng lúc này, công tước Sharona đã nhanh chân bước lên đài, mà nụ cười trên mặt bà chưa từng thay đổi, bà nói: "Đúng lúc tôi cũng có một đề án."

Đại công tước Warren cố nén cơn giận của mình lại: "Sharona!"

Giọng điệu của công tước Sharona rất thong thả, bà nhìn bốn phía xung quanh: "Dạo gần đây tôi đã hợp tác thành công với một vị khách rất đặc biệt. Tôi có thể bảo đảm, việc hợp tác này là một việc rất có lợi đối với các vị, vậy chi bằng cứ nghe tôi nói trước?"

Nghe vậy, những người ngồi dưới đài đều bày ra những vẻ mặt khác nhau. Hôm nay dường như công tước Sharona cực kỳ tự tin. Chắc chắn bà đã biết rõ đề án của đại công tước Warren là gì, nhưng vẫn tự tin như thế, chẳng lẽ thật sự có thay đổi gì mới sao?

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí của hội nghị bỗng trở nên hơi khác lạ.

Một người trong nghị viện đứng lên, vừa nói vừa cười khanh khách: "Theo như quy tắc, nếu như ngài công tước đã lên đài trước, thì phải để bà ấy nói trước."

Lời này đã khơi dậy được sự ủng hộ của rất nhiều người. Đại công tước Warren nhìn thoáng qua, hầu như đều là người bên phía Sharona, nhưng trong đó cũng có những tên thuộc phái trung lập tỏ thái độ lấp lửng với ông ta, vậy mà bây giờ họ cũng tỏ thái độ như thế, nên đã ngầm khẳng định rằng đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Dù sao cũng chỉ là thứ tự phát biểu mà thôi, nếu như đại công tước Warren cứ cắn mãi không buông thì không ổn, nên tạm thời ông ta chỉ có thể ngồi xuống.

Nhưng khi nhìn vào nụ cười của Sharona, nỗi bất an trong lòng ông ta lại càng mãnh liệt hơn. Như thể bản thân mình đang đứng ngay bên cạnh vực sâu, mà Sharona thì đang cầm một con dao găm sắc bén, từng bước áp sát ông ta.

Công tước Sharona lên tiếng: "Tôi đã thương nghị cùng thư ký của Hessen, Liên minh Dolly đã đạt được thỏa thuận mua bán với Hessen trong giai đoạn phát triển tiếp theo của bọn họ."

Bà vừa nói xong, các thành viên nghị viện bên dưới đều không khỏi sửng sốt.

Hessen? Chính là Hessen suốt mấy trăm năm qua chưa từng cho ai đi vào ấy hả?

Từ khi Liên minh Dolly của bọn họ thành lập đến nay, hầu như đã mở ra con đường thương mại trên khắp lục địa, ngay cả Vùng đất Vô Chủ cũng có thế lực của bọn họ trà trộn vào.

Nhưng chỉ trừ Hessen, nơi này giống hệt như một mảnh đất mà thương nghiệp không thể cắm rễ, suốt mấy trăm năm qua chỉ có thể thu được một ít tài nguyên từ tay các nhà thám hiểm, nếu muốn bán sản phẩm vào đó thì càng không thể. Dạo gần đây, cho dù khu thương mại đã hoạt động thì về cơ bản cũng chỉ có giao dịch cá nhân là chính, vậy nên hoàn toàn không thể thõa mãn được ham muốn của các ông lớn này.

Nhưng bây giờ Hessen lại trực tiếp đề nghị hợp tác với Liên minh Dolly?! Còn là giao dịch lớn như thế nữa!!

Những thứ cần để xây dựng một khu vực không hề ít, nếu như đạt được thỏa thuận mua bán, thì trong đó có biết bao nhiêu lợi ích khiến người ta đỏ mắt chứ?! Vậy nên rất nhiều người đã rung rinh, thế là đám người dưới đài bắt đầu khe khẽ bàn tán.

Về chuyện sợ hãi xác sống...

Đứng trước sức hấp dẫn của tiền tài, có vẻ như nó không còn quan trọng nữa.

Công tước Sharona rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, bà bèn bổ sung một câu: "Ngoài ra, khu thương mại của Hessen cũng chuẩn bị quy hoạch lần hai. Thư ký đã hứa rằng sẽ sắp xếp cho Liên minh Dolly một đặt khu ở nơi đó, và sẽ có những ưu đãi về thuế trong khu vực này."

Về việc những người có tư cách bước vào đặc khu, cho dù công tước Sharona không nói thì mọi người vẫn hiểu rõ, tất nhiên là bà sẽ ưu tiên bố trí cho những người bên phía mình.

Giờ phút này, có không ít người thuộc phái trung gian đã bắt đầu nghĩ cách để chèo kéo quan hệ với công tước Sharona. Ngay cả những kẻ lúc sáng sớm vừa mới thề thốt rằng sẽ đứng về phía đại công tước Warren cũng dao động, rõ ràng là trong lòng đã có quyết định.

Còn đề án của đại công tước Warren ấy hả?

Những thứ như chiến tranh vừa tốn thời gian lại còn tốn sức, nên bắt buộc phải xem xét thật cẩn thận chứ. Hơn nữa quân đội của chúng ta được dùng để bảo vệ quốc gia, sao có thể dùng để chinh chiến khắp nơi như thế? Không những thế, Tịch Nguyệt tộc và Uyên tộc đã từng là đồng minh của nhau, sao chúng ta có thể không nể tình như vậy được chứ?

Lòng đại công tước Warren chùng xuống, ông ta đã nhìn thấy nét mặt của những người xung quanh, phía Sharona rõ ràng là đang rất hãnh diện, đa số phái trung lập đều dao động, ngay cả những kẻ ban đầu đứng về phía ông ta cũng như thế.

Công tước Sharona nhìn mọi người, khóe môi bà nhếch lên. Xem ra họ đã không cần phải tranh cãi về việc nên dùng thái độ gì đối với Uyên tộc nữa. Bởi vì bây giờ những kẻ này đã không còn ý định gây chiến nữa, trong lòng bọn họ chỉ còn suy nghĩ xem nên câu thông thương mại với Hessen như nào mà thôi, nên tất nhiên là cũng không có ai phản đối đề án của bà. Thế là đại đa số những ánh mắt nhìn bà đều rất nóng bỏng, còn tràn ngập chờ mong.

Thấy thời cơ đã chín muồi, công tước Sharona vỗ tay ra hiệu cho moi người im lặng.

Đến khi đại sảnh yên tĩnh trở lại, cuối cùng bà cũng đưa mắt nhìn về đại công tước Warren, rồi tung ra đòn trí mạng nhất: "Xin hỏi ngài đại công tước Warren, ở Liên minh Dolly, việc lén nuôi dưỡng con lai Tịch Nguyệt tộc, còn buôn bán như nô lệ được xét vào tội danh gì?"

Vừa nói xong câu này, mọi người đồng loạt ồ lên, làn sóng bị nhấc lên còn vượt qua việc hợp tác với Hessen khi nãy.

Bọn họ có thể làm gian thương để bẫy cả lục địa, cũng có thể cất lương tâm của mình đi để ra tay với Uyên tộc, nhưng bị nuôi dưỡng rồi bán đi như nô lệ chính là nỗi đau khó quên nhất, nặng nề nhất, và cũng là sự sỉ nhục lớn nhất đối với họ. Đó cũng chính là giới hạn cuối cùng mà không có bất kỳ Tịch Nguyệt tộc nào chịu đựng nổi, ngay cả Nhân tộc cũng biết việc này.

Thế nhưng bây giờ, lại có một Tịch Nguyệt tộc dám động đến giới hạn này!

Sắc mặt của đại công tước Warren lập tức tái mét, ông ta chết lặng nhìn công tước Sharona đang hăng say liệt kê từng chứng cứ phạm tội của mình với vẻ đầy khí thế, dường như mỗi chữ đều xẹt qua tai, nhưng lại không có chữ nào đi vào đầu ông ta được.

Hết rồi, ông ta chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.

Tại sao Sharona lại không chết? Tại sao hành động của bà ta lại nhanh đến thế?

Hóa ra...là Hessen đứng ở sau lưng giúp bà, nhưng tại sao vị thư ký kia lại muốn giúp Sharona?

Rõ ràng là chỉ một chút nữa thôi mình đã có thể thắng rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, nhưng lại bị hủy hết trong tay thư ký. Có lẽ hôm nay ông ta vốn không nên xuất hiện ở nơi này, đáng lý ra ông ta phải chạy thẳng đến Vùng đất Vô Chủ mới đúng...

*

Lúc này Tiêu Chỉ đang đưa Teague về nhà thu dọn đồ đạc.

Công tước Sharona là một đối tác rất hào phóng, vì để bày tỏ thành ý hợp tác, nên bà đã giao Đá hồn Barian cho Tiêu Chỉ không chút do dự.

Đá hồn Barian đen như mực, mặt ngoài còn gồ ghề lồi lõm, trông bình thường đến mức khiến người ta khó mà tin được, nhưng khi vừa cầm nó lên, dường như Tiêu Chỉ đã nghe thấy tiếng kêu rên của vô số vong hồn. Âm thanh ấy cực kỳ bi thương, cứ như có thể xuyên thẳng qua tâm hồn con người ta. May là có cái hộp trắng ở bên ngoài, chỉ cần đậy cái hộp lại, là có thể cản trở sự ảnh hưởng này, nghĩ lại thì riêng cái hộp này thôi đã rất xa xỉ rồi.

Teague có rất nhiều bất động sản ở Hilaris, nhưng tạm thời không bán được nên chỉ đành giữ ở đó. Dù gì thì bây giờ Hessen và Liên minh Dolly cũng có qua lại với nhau, nên gã cũng không cần lo đến chuyện bị tịch thu nhà vì mình đã biến thành xác sống.

Gã đưa mười triệu Tiêu Chỉ gửi ở chỗ mình lại cho cậu.

Tiêu Chỉ nói với gã: "Có gì luyến tiếc thì cứ mang theo hết đi, sau này muốn quay về một lần cũng không dễ đâu."

Cho dù Hessen đã hợp tác với Liên minh Dolly, thì nỗi sợ hãi của cư dân lục địa đối với xác sống cũng không thể được tiêu trừ trong chốc lát, mà Teague lại là một tên yếu nhớt có lực chiến bằng 5, vậy nên Tiêu Chỉ chẳng dám để gã quay về một mình.

Teague tìm khắp nhà một lượt, nhưng cuối cùng chỉ lấy một chiếc vòng cổ nằm trong ngăn kéo bí mật bên dưới giường.

Chiếc vòng cổ này trông có vẻ hơi cũ kỹ, kiểu dáng tuy lộng lẫy nhưng cổ xưa, bên trên còn được khắc một đóa hoa Pectinia tinh tế, xung quanh thì được điểm xuyết bằng đá quý.

Tiêu Chỉ thấy hơi nghi hoặc: "Cậu không mang tiền theo à?"

Cậu cho rằng chấp niệm đối với tiền của Teague đã vượt qua cả rào cản sống chết rồi.

Teague nở nụ cười bất đắc dĩ: "Tôi hết tiền rồi. Tiền lúc trước kiếm được đều tiêu sạch. Mua quà cho nhóm quý bà đó đắt lắm, không chỉ có giá trị mà còn phải có chủ đề nữa, tốt nhất là độc nhất vô nhị, để cho các bà ấy mặc sức mà khoe, nên lần nào cũng phải chi một khoản phí rất lớn."

Teague nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng cổ trong tay: "Đây là gia huy của gia tộc tôi, chúng tôi đã từng là một gia tộc lớn có thế lực trong nghị viện, chỉ tiếc rằng đã tụt dốc suốt trăm năm rồi. Tôi cho rằng mình có thể giúp nó tỏa sáng trở lại ở Liên minh Dolly, nhưng xem ra đã không còn cơ hội nữa."

Tiêu Chỉ an ủi gã: "Sau khi đến Hessen, cậu có thể treo nó văn phòng của mình. Muốn lấp lánh bao nhiêu cũng được, đến lúc đó ai đến tìm cậu cũng sẽ nhìn thấy nó."

Teague ngạc nhiên cười nói: "Làm vậy có được không...nhưng đó là văn phòng, theo quy định thì gia huy không thể chiếm cứ khu vực làm việc."

Tiêu Chỉ: "Không sao cả. Đa số xác sống đều không biết đây là thứ gì. Hơn nữa, cậu cũng chẳng thể gầy dựng lại gia tộc của mình nữa, nên cứ coi nó như vật kỷ niệm đi."

Teague: "..."

Chợt thấy ngực đau quá, đau giống hệt như lần đầu tiên bị người ta khoét một cái lỗ trên đó vậy.

Sau khi dọn đồ xong, Tiêu Chỉ ném cho Teague một viên đá dịch chuyển đến khu thương mại. Trước khi dịch chuyển cậu còn dặn dò Teague một lát, dặn gã đừng để lộ những chuyện bọn họ làm trong mấy ngày nay.

Teague tỏ vẻ mình đã hiểu, dù gì thì đây cũng là việc cơ mật giữa các ông lớn mà.

*

Lúc này, những người chơi đang nấp ở góc đường Hilaris để quan sát tình hình xung quanh. Họ đã sẵn sàng bỏ chạy nếu thấy tình hình không ổn, thế nhưng xung quanh vẫn rất yên tĩnh, điều này khiến bọn họ cảm thấy hơi hoang mang.

"Tôi còn tưởng rằng sẽ bị truy nã chứ?"

"Đúng thế, đợt trước tôi tham gia cuộc phản loạn của Thiên Diệp Lam, kết quả là bị giam mấy ngày, còn tưởng là lần này cũng giống vậy, nhưng tại sao lại chẳng có gì hết vậy?"

"Mấy người biết việc này chứng tỏ điều gì không?"

"Điều gì?"

"Chứng tỏ rằng lần này chúng ta đứng đúng vị trí rồi đó! Nghĩ thử xem, nếu như Thiên Diệp Lam tạo phản thành công, thì chúng ta sẽ không bị bắt đúng không? Lần này cũng tương tự như thế, nếu như bên đưa ra nhiệm vụ cho chúng ta thất bại thì chúng ta mới bị bắt, nhưng nếu bọn họ mà thắng thì chắc chắn chúng ta không sao cả."

"Đúng nhỉ!!"

"Cậu thông minh quá!"

"Nếu như đã không sao rồi, chi bằng chúng ta đi ăn mừng một bữa đi? Tôi mời!!"

*

Quay về Hessen, đầu tiên Tiêu Chỉ báo cho Vi Địch sư huynh có thể rút lui, sau đó hai người trao đổi về tình hình dạo gần đây.

Tiếp theo cậu đi một chuyến đến trung tâm công vụ, tạm thời giao Teague cho Milton, chỉ nói là xác sống có thiên phú mình mới phát hiện ra gần đây.

Trước đây Teague không có kinh nghiệm làm chính trị, cũng không hiểu gì về tình hình của Hessen, nên trước tiên cứ để gã đi theo người dày dặn kinh nghiệm như Milton, để cho gã vừa học hỏi vừa thích ứng với phong tục của Hessen, còn có thể phổ cập tình hình và cục diện của lục địa và Liên minh Dolly trong vòng một trăm năm qua cho anh chàng Milton biết ru rú trong Hessen.

Mà Milton cũng rất vui vì cuối cùng cũng có người giúp đỡ.

Nhân tiện, cậu còn giao danh sách những người chơi đã đóng góp trong nhiệm vụ bí mật cho Milton, sau đó báo cho y việc gấp rút chế tạo huy hiệu đêm dài trong vòng 3 ngày, rồi Tiêu Chỉ vội vàng rời khỏi khu thương mại.

Càng tới gần Hài Cung, Tiêu Chỉ cảm thấy bản thân mình càng căng thẳng hơn. Sau một hồi lăn lộn vất vả như thế, cuối cùng cậu cũng lấy được Đá hồn Barian rồi!

Hài cũng vẫn như cũ, Tiêu Chỉ lặng lẽ tránh né những người khác rồi đi đến Bạch Cốt Điện, sau đó chào hỏi Lance đang đứng canh ở cửa: "Lance."

Từ thần thái và giọng điệu này, Lance đã đoán được ngay đây là Tiêu Chỉ thật. Thấy thư ký hàng thật giá thật đã quay lại, giọng điệu của y đã khó nén được sự kích động: "Lấy được rồi?"

Tiêu Chỉ gật đầu: "Ừm, Eugene sao rồi?"

Lance nói: "Vẫn ổn, chỉ cần không đi tìm cậu ta, thì trông cậu ta rất nhẹ nhõm."

Tiêu Chỉ tìm được Eugene nhờ sự hướng dẫn của Lance.

Đầu Eugene vẫn còn đội cái túi giấy như trước, chẳng qua là đã đổi từ túi Thiên Diệp Lộ vị hành tây sang vị Suldina. Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hành động của hắn ta, bởi Eugene trông có vẻ đã thả lỏng hơn nhiều so với ngày đầu tiên đến đây. Có lẽ là do Bạch Cốt Điện không có ai cả, nên mới giúp cho chứng sợ lộ mặt của Eugene đỡ hơn một chút.

Sau đó ba người cùng đi đến phòng Frost.

Frost vẫn nằm yên như trước, xung quanh giường hắn bị bao phủ bởi ánh sáng màu trắng sữa phát ra từ vòng tròn ma thuật. Từng làn sương mù trắng đục trong vòng tròn pháp trận đang nhè nhẹ truyền vào cơ thể hắn, giúp hắn chống lại sự ăn mòn của nguồn năng lượng trong đầu.

Tiêu Chỉ đưa cái hộp chứa Đá hồn Barian cho Eugene. Sau khi nhận lấy nó, Eugene cứ khen Đá hồn Barian trong đó không ngớt miệng: "Ừm, vẻ ngoài và kết cấu của cái này hoàn hảo thật..."

Nói xong, hắn ta bừng bừng hứng thú đi bố trí trận pháp.

Trận pháp lúc này phức tạp hơn cái trước rất nhiều, kết cấu nhiều đến mức khiến người ta hoa mắt. Eugene không hổ danh là một pháp sư phép thuật trắng tài ba, động tác vẽ pháp trận rất từ tốn, cũng rất vững vàng, không hề chần chừ chút nào cả.

Theo động tác của hắn ta, Tiêu Chỉ có thể cảm nhận được nguồn năng lượng đang tràn trề từ trận pháp trước mặt mình.

Sau khi trận pháp hoàn thành, xung quan nó đều tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa, nhưng không phải màu trắng ngà, mà là màu xám xịt kèm theo một chút tử khí. Nhưng đối với xác sống, thì loại năng lượng như thế này dễ chịu hơn năng lượng tự nhiên màu trắng ngà kia nhiều.

Eugene nhẹ nhàng thở ra: "Phù...Đá hồn Barian và Tinh thể Năng lượng Chết chóc của Dariana sẽ giúp anh ta đánh tan nguồn năng lượng kia và thu nhỏ những mảnh ký ức đang quấy nhiễu anh ta. Sau khi anh ta ý thức được mình đang ở trong mơ thì sẽ tỉnh lại thôi."

Tiêu Chỉ nhìn Frots vẫn còn đang hôn mê, rồi hỏi: "Phải mất tầm bao lâu?"

Eugene tính một chút: "Theo như thể chất của anh ta, có lẽ chưa mất nửa ngày là đã..."

Hắn ta còn chưa kịp nói xong, thì hàng mày vốn đang thả lỏng của Frost đột nhiên cau chặt, trông cứ như hắn đang thấy rất đau đớn. Ngay sau đó, miệng hắn còn phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, như thể đang phải trải qua sự giày vò gì đó thống khổ lắm.

Tiêu Chỉ nhìn Eugene, giữ lấy cánh tay đang muốn tung cầu lửa hỏi thăm của mình lại. Cậu tự nhủ với mình rằng phải làm một người nhà bệnh nhân thật bình tĩnh, đừng gây rắc rối cho bác sĩ.

Cậu cố gắng để giọng điệu của mình bình tĩnh lại: "Ngài Eugene, có thể phiền anh giải thích sơ qua được không?"

Tuy rằng giọng điệu của thư ký nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Eugene vẫn cảm nhận được sát khí như có như không đang lẫn trong không khí.

Sống lưng Eugene chợt thấy lạnh toát, hớt ha hớt hải chạy đến kiểm tra tình trạng bệnh nhân.

Một lát sau.

Giọng nói Eugene có vẻ gì đó rất thận trọng: "À thì...sức mạnh của viên Đá hồn Barian kia khá lớn, nên gây ra ít tác dụng phụ..."

Hàng mày dưới lớp lụa trắng của Tiêu Chỉ hơi nhướng lên: "Vậy nên?"

Eugene: "Đá hồn Barian tiện thể phá luôn vòng tròn ma thuật trên người anh ta...chỉ có một chút thôi, hình như vòng tròn ma thuật đó là để phong ấn, phong ấn...rất nhiều ký ức..."

Tiêu Chỉ nắm chặt tay: "Nói kết luận."

Eugene phải suy nghĩ một lúc mới nghĩ ra cách diễn đạt sao cho khéo léo, nhưng hắn ta chợt phát hiện ra mình khéo hết nổi rồi, chỉ có thể cắn răng nói: "Mảnh ký ức quấy nhiễu anh ta nhiều hơn, nên việc thoát khỏi...lại càng khó khăn hơn."

Tiêu Chỉ: "..."

Tự nhiên muốn gửi lời xin lỗi đến đại công tước Warren ghê, bây giờ cậu cũng hiểu được tâm trạng của ông ta khi đó rồi đấy. Tuy cậu cũng biết là do nhân tố không xác định đứng sau vòng tròn ma thuật đó giở trò, nhưng mà vẫn muốn đánh người quá...

Ngay cả Lance đứng bên cạnh cũng bắt đầu tỏa sát khí rồi.

Kinh nghiệm tìm đường sống trong chỗ chết điên cuồng chỉ đường cho Eugene rằng: Nói gì đó nhanh lên, nếu không mày sẽ chính thức gia nhập vào đám xác sống đấy!!!

Trong lúc nguy cấp, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Eugene: "Hay là cậu đi vào đó giúp anh ta chút đi?"

Tiêu Chỉ quay sang hắn ta: "Có thể đi vào đầu luôn à?"

Eugene: "Có, có thể...cậu để đầu óc trống rỗng, rồi tiến vào trạng thái thiền định, sau đó tôi sẽ liên kết cậu với năng lượng của trận pháp, thì cậu sẽ có thể dùng năng lượng của trận pháp này để đi vào giấc mơ của anh ta. Nhưng trong mơ, cậu sẽ không sử dụng được phép thuật, cũng mất đi sức mạnh vốn có, cậu sẽ cảm thấy mình giống hệt như một người bình thường vậy."

Tiêu Chỉ không hề do dự: "Được, sau khi bước vào phải làm thế nào?"

Eugene nói: "Cậu phải đi theo năng lượng của trận pháp, nhớ cho kỹ, bắt buộc phải đi theo năng lượng, nếu không thì cậu sẽ bị lạc. Sau đó cậu cần phải tìm được ý thức của anh ta trong giấc mơ đó, rồi phải cố gắng đưa ý thức của anh ta đến trung tâm năng lượng của trận pháp, đánh thức anh ta, giúp anh ta ý thức được đây chỉ là mơ. Nhưng trong mơ rất nguy hiểm, nếu hai người đều bị lạc, thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."

Tiêu Chỉ hỏi: "Tôi bước vào có gây ảnh hưởng gì xấu đến anh ấy không?"

Eugene xòe tay: "Thế thì phải xem cậu giúp bên nào..."

Lỡ đâu vị thư ký này thật ra là một tên gián điệp thì sao?

Tiêu Chỉ: "..."

Hay là cứ đấm tên này một trận cho xong?

------------Hết chương 56-----------