Edit, Beta: Bull
--------------------------------------
Chương 57: Một giấc mộng lừa mình dối người.
Tiêu Chỉ nằm ngay bên cạnh Frost, thanh tẩy đầu óc theo lời Eugene. Ban đầu cậu còn thấy hơi gượng gạo, nhưng theo thời gian dần trôi qua, cậu bắt đầu cảm thấy ý thức mình dần bay xa, tuy vẫn còn có thể suy nghĩ, thế nhưng sự ràng buộc giữa cậu và thế giới này dường như đã biến mất.
Thấy thế, Eugene lập tức hành động ngay. Hắn ta vội vàng thay đổi kết cấu của trận pháp phép thuật trắng, khống chế chuyển động của năng lượng, rồi lấy năng lượng trong đó liên kết với người của Tiêu Chỉ.
Theo động tác của hắn ta, Tiêu Chỉ chợt thấy trước mắt mình chỉ có một màu đen đặc, nhưng lại có một luồng sức mạnh vô hình đang lôi kéo cậu, lôi tuột cậu xuống phía dưới. Mà Tiêu Chỉ cũng không hề phản kháng, để năng lượng đó dẫn đường mình rơi vào bóng tối vô tận.
Khi mở mắt ra, Tiêu Chỉ chợt phát hiện mình đang ở giữa không trung, còn đang từ từ rơi xuống dưới.
Cậu nhìn đôi tay của mình, muốn thử tạo ra một quả cầu lửa, nhưng sau đó cậu phát hiện ra mình làm không được thật. Không chỉ có kỹ năng, mà cả đồ đạc trong ba lô cũng không thể dùng, ngay cả sổ thông tin cũng chẳng mở ra được. Vậy mà tác dụng của Tinh thể Vong Linh vẫn còn, thế nhưng lại mất đi tốc độ của vong linh. Bây giờ cậu giống như một con người cực kỳ bình thường trên lục địa.
Tiêu Chỉ nhìn cơ thể không thể nào bay được của mình: "Hơi rắc rối rồi đây..."
Cậu quay lại quan sát bốn phía. Đây là một thế giới rất quái dị, bầu trời tràn ngập những mảnh vỡ, kéo dài từ đỉnh đầu đến tận dưới chân, thậm chí còn trải dài đến những nơi rất xa.
Mỗi một mảnh vỡ đều có hình ảnh hiện ra, nhưng nội dung của chúng đều đứt quãng. Thời gian, không gian, sự việc đều không được nối liền, giống hệt như bị người ta tùy tiện cắt thành từng mảnh.
Trong thế giới vụn vỡ này có những đường màu xám đan xen nhau, còn tỏa ra năng lượng màu xám, giống hệt như mạng nhện bao phủ tất cả các mảnh vỡ, mà Tiêu Chỉ cũng có thể cảm nhận được năng lượng của trận pháp từ trong đó. Vậy thì đây chính là năng lượng có thể dẫn đường cho cậu theo như lời Eugene nói.
"Thế mà lại có nhiều như vậy..." Tiêu Chỉ cảm thấy việc này hơi khó giải quyết. Người cậu đang tìm đang ở đâu trong hàng ngàn hàng vạn mảnh vỡ này đây?
Một lát sau, cuối cùng Tiêu Chỉ cũng rơi xuống trên đường nhỏ màu xám.
Con đường dưới chân trông giống hệt như một làn khói nhẹ trong trạng thái bán trong suốt, hơn nữa nó cũng không có hình dạng nhất định, dường như chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua là nó sẽ tan mất. Vậy mà Tiêu Chỉ đã đi được hai bước trên đó, tuy mặt đường dưới chân hơi dao động, nhưng vẫn rất chắc chắn, chắc là sẽ không khiến cậu bị rơi xuống giữa đường đâu.
Không tìm thấy bóng dáng của Frost, nên Tiêu Chỉ chỉ có thể đi về phía trước, mong rằng sẽ phát hiện ra sớm một chút.
Dọc đường đi, Tiêu Chỉ nhìn thấy được một vài hình ảnh trong những mảnh vỡ ký ức xung quanh.
Có rất nhiều cái là cảnh tượng Frost ngồi thẫn thờ trong Bạch Cốt Điện, trông giống hệt như ảnh tĩnh.
Cũng có một ít là hình ảnh chiến đấu, với nhân loại cũng có, với thú nhân cũng có, và cả Mộc Linh tộc, còn có vài gương mặt mơ hồ, chẳng nhìn ra được là ai. Mà trong đó còn có rất nhiều hình ảnh của các Kỵ sĩ trưởng Hessen bị đánh bại, Tiêu Chỉ thấy được gương mặt thân quen của Diane và các kỵ sĩ trưởng khác, thậm chí còn có Alifa.
Mỗi hình ảnh đều là cảnh đánh đến bụi bay mù mịt, phương pháp thu phục của lãnh chúa Hessen thật sự đơn giản và thô bạo như thế đó.
Bỗng nhiên một vệt màu bạc xuất hiện trong khoảng trống giữa những mảnh vỡ.
Vệt màu bạc đó trông có vẻ mềm mại bồng bềnh, còn kèm theo ánh sáng như lụa satin, trông giống hệt như được Chúa ban phước, như thể người có được nó sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc bị hói đầu.
Tiêu Chỉ nhận ra đó là mái tóc bạc của Frost.
Cậu vội vàng tiến lên vài bước, rồi cũng tìm được vị trí nơi bóng dáng ấy vừa vụt qua.
"Lãnh chúa!" Tiêu Chỉ hét lên gọi Frost.
Nhưng Frost bây giờ đã bước một bước vào mảnh vỡ ký ức phía trước, cũng chưa nghe được tiếng gọi của cậu, hơn nữa còn không ngừng đi tiếp trong ký ức, vậy nên bóng dáng hắn càng lúc càng cách xa Tiêu Chỉ.
Thấy bóng dáng của Frost sắp biến mất trong hình ảnh đó, Tiêu Chỉ khẽ cắn môi, sau đó cũng chạy theo sau.
*
Sau khi bước vào mảnh vỡ ký ức, cảnh tượng trước mắt lập tức chuyển thành Hessen mà Tiêu Chỉ quen thuộc.
Nhưng nơi này không phải khu vực quen thuộc của cậu. Xung quanh đều là những cái cây đen như mực, cũng không rõ là nơi nào của Hessen. Mà lúc này, Tiêu Chỉ đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Frost nữa, cậu chỉ có thể dựa vào hướng đi của Frost trong ký ức để chạy về phía trước.
Phía trước vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.
Tiêu Chỉ vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh. Trong rừng rậm, một người cao lớn mặc áo giáp, cả người đầy mùi máu đang giao chiến với Frost, trong tay người đó còn cầm một cây kiếm khổng lồ.
Tiêu Chỉ lại rất quen thuộc với thứ này, đây là kiếm của Lance.
Mảnh vỡ ký ức này chắc hẳn là hồi ức khi Frost đánh bại Lance, chẳng qua là Lance của lúc này ngập tràn vẻ hung hãn thô lỗ, khác hẳn với anh chàng Lance có vẻ thật thà, còn hay thích chôm đồ chơi của Alifa mà Tiêu Chỉ quen biết.
Thế công của hai bên đều rất kinh khủng, mà bây giờ Tiêu Chỉ chỉ là một người bình thường nên không dám lao đến. Cậu dừng bước, rồi đứng ở đằng xa chờ cuộc chiến kết thúc.
Một lát sau.
Cuộc chiến đã đến hồi kết, Frost dùng một kiếm đánh bay thanh kiếm khổng lồ của Lance, còn dùng một chân đá Lance ngã xuống đất, sau đó thành công gác mũi kiếm lên cổ y.
"Ngươi thua rồi." Giọng điệu của Frost vẫn rất bình thản.
Ánh mắt của Lance vẫn hừng hực, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào: "Vậy thì...nghiền nát linh hồn tao đi..."
"Không." Frost từ chối lời đề nghị có vẻ rất phổ biến ở Hessen vào lúc đó, hắn nhìn Lance: "Ta muốn thống nhất Hessen, trở thành lãnh chúa. Ngươi có vẻ rất mạnh, làm kỵ sĩ trưởng của ta, thế nào?"
Trên gương mặt dữ tợn của Lance xuất hiện nụ cười trào phúng: "Chỉ...bằng mày?"
Frost gật đầu: "Đúng vậy, chỉ bằng ta."
Lance phát ra một tiếng cười khẩy: "Mày...bây giờ có bao nhiêu bộ hạ?"
Frost nói: "Ngươi là người đầu tiên."
"Ha ha ha ha ha ha ha..." Lance máu me đầy người cứ như là nghe được điều gì đó buồn cười lắm vậy. "Thú vị...ha ha ha ha...mày thú vị thật..."
Frost vẫn không nói lời nào, cũng không tức giận, chỉ yên lặng đứng đó chờ y trả lời.
Một lúc sau, cuối cùng Lance cũng cười đã rồi, y toét miệng: "Vâng, kính thưa ngài lãnh chúa của tôi. Từ giờ trở đi, tôi tự nguyện trung thành với ngài."
Kể từ ngày hôm đó, Hessen chính thức xuất hiện một người lấy việc trở thành lãnh chúa làm mục tiêu, và sẽ quét sạch Hessen trong những năm tháng sau đó, thống nhất cái nơi giống như ác mộng này như một kỳ tích.
Frost thu kiếm, rồi xoay người bỏ đi. Mà Lance cũng chống người dậy, nhặt thanh kiếm khổng lồ rơi xuống lên, sau đó đi theo hắn.
Gương mặt trông có vẻ rất hung dữ của Lance bỗng nhiên uốn éo, giống hệt như miếng cao su dẻo bị người ta kéo giãn, cứ thay đổi hình dạng lung tung. Ngay cả cái miệng đang đóng chặt cũng bắt đầu kéo sang hai bên, lộ ra hàm răng trắng ởn, còn nở một nụ cười chẳng tốt lành gì.
Không đúng, tên này không phải Lance!
Có lẽ do những ký ức kỳ quái chồng chéo lên nhau, nên giờ phút này Lance mới bị đổi thành một đối thủ khác trong trí nhớ của Frost, khiến cho cảnh tưởng vốn hòa bình như này trở nên tràn ngập nguy hiểm.
Thấy tình hình không ổn, Tiêu Chỉ vội vàng cố sức chạy về phía trước, còn hét to: "Nguy hiểm..."
Mà lúc này, Frost lại nghe được âm thanh.
Hắn đang chuẩn bị quay đầu lại thì cái miệng vỡ toạt của "Lance" bỗng há ra thật to, một lưỡi dao lấp lóe ánh sáng lạnh buốt đột ngột lao ra từ miệng y, sau đó đâm qua lưng Frost.
Rất sâu, xuyên thẳng qua ngực.
Dòng máu đỏ thẫm từ vết thương bắn ra tung tóe.
Frost trông giấc mơ bỗng nhiên bất động. Nhưng không chỉ có mỗi hắn, mà toàn bộ thế giới cũng giống hệt như đã bị ấn nút tạm dừng. Gió ngừng thổi, lá cây thôi xào xạc, cả ngọn cỏ cũng chẳng còn đong đưa nữa.
Tiêu Chỉ cũng phát hiện ra cả bản thân mình cũng chẳng thể nhúc nhích mảy may.
Sau đó, thế giới tĩnh lặng này chợt vỡ nát.
Tiêu Chỉ chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp đến lại là cảm giác rơi xuống quen thuộc.
Cậu rơi ra khỏi thế giới này, mà Frost trong tầm mắt cũng đang rơi theo, nhưng giữa hai người lại có một khoảng cách không nhỏ. Tiêu Chỉ thử vươn tay về phía hắn, thế nhưng lại không thể nào bắt lấy cơ thể đối phương.
Mà họ vẫn tiếp tục rơi xuống.
Khi Tiêu Chỉ cảm thấy rằng cuối cùng mình cũng có thể đứng vững trên mặt đất, bóng dáng của Frost đã biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Cảnh tượng xung quanh khác hẳn với khi nãy, tất nhiên là không biết đã đi đến nơi nào rồi. Thứ duy nhất có thể dẫn đường chỉ có con đường màu xám dưới chân, thảo nào Eugene cứ nói không bao giờ được rời khỏi sự chỉ dẫn của năng lượng. Trong hoàn cảnh như thế này mà mất đi thứ dẫn đường, thì bị lạc là việc đã được định sẵn.
Tiêu Chỉ thở dài, sau đó lại đi tiếp, tìm bóng dáng của Frost như mò kim đáy biển.
*
Trên đường đi, Tiêu Chỉ đi qua không ít mảnh vỡ ký ức, gần như đã nhìn khái quát hết những chuyện Frost đã trải qua ở Hessen.
Nhưng cậu lại không nhìn thấy những thứ có liên quan đến mình ở trong đó, chẳng biết là do cậu không may mắn nên không thấy được, hay là do Frost đã quên sạch những ký ức đó rồi.
Hoặc là những ký ức đó đã bị phong ấn.
Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy ngực mình hơi nghẹn lại. Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa rõ nguyên nhân vì sao A Sâm lại truy nã mình, nhưng chẳng hiểu vì sao, mà so với việc bị truy nã, chuyện giống như bị lãng quên lại khiến cậu thấy khó chịu nhiều hơn.
Bỗng nhiên, một mảnh vỡ ký ức bên cạnh Tiêu Chỉ đột ngột nổ tung, vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ. Mà trong đó có một mảnh cách Tiêu Chỉ rất gần, nên ngay lúc cậu chưa kịp đề phòng đã nuốt cậu vào đó.
Tiêu Chỉ muốn tung ra Ảo Ảnh Lửa để thoát thân theo bản năng, nhưng đến khi bị mảnh vỡ hút vào, cậu mới ngỡ ngàng nhận ra nơi đây là thế giới ký ức của Frost, vậy nên cậu không thể sử dụng bất cứ kỹ năng nào cả.
Trong lúc ngỡ ngàng, Tiêu Chỉ bị kéo vào một đoạn hồi ức. Mà cảnh tượng trước mắt cậu lại rất thân thuộc, là Bạch Cốt Điện.
Lúc này Bạch Cốt Điện vẫn còn rất mới, đồ đạc bày biện bên trong ít hơn những gì Tiêu Chỉ từng thấy, trống trải giống hệt như căn nhà sơ sài. Nếu vậy thì Hài Cung bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao, thảo nào nhóm nữ xác sống lại không muốn đến đây làm việc, hoàn cảnh như này thách thức người ta quá mà.
Tiêu Chỉ bước đi trong Bạch Cốt Điện trống trải.
Cuối cùng, ở trong một căn phòng nào đó, cậu cũng tìm được người mình muốn gặp.
Cửa chính mở toang, Frost ngồi một mình trong căn phòng trống, đang cẩn thận nghiên cứu tờ giấy trong tay.
Tiêu Chỉ vươn tay lên gõ cửa: "Lãnh chúa."
Nhưng Frost vẫn giữ nguyên trạng thái nhìn chăm chú, như thể không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cũng không nhìn thấy vong linh to như vậy đứng ngay trước mặt mình.
Tiêu Chỉ đang định lên tiếng, chợt nghe thấy sau lưng mình vang lên tiếng bước chân.
Cậu vừa quay đầu đã thấy Diane đang đi tới. Rõ ràng là ánh mắt của Diane đã lướt qua Tiêu Chỉ, nhưng vẫn cứ như chưa từng nhìn thấy thứ gì cả mà đi thẳng qua luôn, còn luôn hướng về phía Frost ở tận cùng bên trong.
"Lãnh chúa." Diane vẫn cứ nhìn thẳng mà đi qua Tiêu Chỉ, rồi cung kính hành lễ với Frost.
Tiêu Chỉ nhận ra hai người này có vẻ như không nhìn thấy mình. Khác hẳn với bản thể của Frost khi nãy, ở nơi này, cho dù là Frost hay Diane đều chỉ là hồi ức mà thôi. Bọn họ chỉ biết tái hiện lại tình cảnh khi đó, chứ không thể làm bất cứ việc dư thừa nào khác.
Không còn cách nào khác, Tiêu Chỉ chỉ đành làm một người đứng xem, xem đoạn ký ức này.
Đôi mắt của Frost liếc sang Diane, sau đó hắn đưa tờ giấy trong tay mình sang cho y: "Phát động lệnh truy nã người này."
Diane nhận lấy trang giấy, mà Tiêu Chỉ cũng vừa vặn có thể nhìn thấy nội dung trên đó. Tiêu Chỉ đã quá quen với bức họa trên trang giấy, chỉ có điều đó là mặt cậu, còn giống y như đúc với bức đầu tiên cậu nhìn thấy ở trấn nhỏ bên cạnh Hessen.
Tiêu Chỉ nhướng mày, không ngờ rằng đây lại là quá trình phát động lệnh truy nã mình.
Diane quan sát một lượt rồi hỏi: "Trên lệnh truy nã không đề họ tên ạ?"
Frost dừng lại một lát, như thể đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không giải thích gì: "Cứ vậy đi."
Từ những hiểu biết về lãnh chúa nhà mình, Diane biết rằng thái độ này cũng có ý là đã quyết định hết rồi, thế nên y bèn hành lễ với Frost thêm lần nữa, sau đó rời khỏi phòng.
Tiêu Chỉ không ngờ rằng ngay cả khi đã thấy được toàn bộ quá trình, cậu vẫn chẳng hiểu nguyên nhân.
Tiêu Chỉ thấy Frost đứng lên mà không nói một lời, rồi đi sang phòng khác. Trước đây Tiêu Chỉ cũng từng nhìn thấy căn phòng này, chỉ có điều mỗi lần cậu đi ngang qua thì cửa chính đều đóng chặt, nên cậu cũng chẳng biết bên trong có cất giấu bảo bối khủng giá trị liên thành gì không nữa.
Frost đưa tay vẽ một trận pháp lên cửa, sau đó cánh cửa chợt lóe sáng, rồi chậm rãi hé mở.
Bây giờ lòng hiếu kỳ sắp được thỏa mãn, nên Tiêu Chỉ không khỏi thấy hơi háo hức.
Cậu theo Frost bước vào phòng.
Sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.
Trong phòng có thể nói là trống không, ngoại trừ một cái ghế, thì cũng chỉ có một trận pháp lấp lánh ánh sáng. Mà trận pháp này rất nổi tiếng trên lục địa, tên là Hình Bóng Thời Gian, và nó chỉ có một tác dụng duy nhất – giúp thời gian của những vật phẩm trong đó trôi qua chậm hơn. Người bình thường không đủ khả năng chi trả phí tổn của Hình Bóng Thời Gian, nên còn được gọi là Hình Bóng Đại Gia.
Mà Frost là lãnh chúa Hessen, nên việc hắn giữ nổi trận pháp này cũng chẳng có gì lạ, hoặc cũng có thể nói là chỉ có những ông lớn cấp bậc này mới dùng được Hình Bóng Thời Gian.
Nhưng trong trận pháp đó lại là thứ mà Tiêu Chỉ đã quá quen thuộc...
Mấy con rắn nhỏ cậu tiện tay bện ra.
Trong trận pháp tràn ngập những con rắn nhỏ rách nát mà có vứt ra đường cũng chẳng ai thèm nhặt.
Đám rắn nhỏ này trông rất thê thảm, đã mang theo rất nhiều dấu vết của thời gian, tất cả đều đã khô héo bạc màu, thậm chí có con đã có dấu hiệu mục nát, khiến người ta có cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ vỡ tan, khi để cùng nhau trông càng xác xơ hơn.
Nhưng giờ phút này, chúng nó lại được người ta giữ gìn rất cẩn thận. Được Hình Bóng Thời Gian bảo vệ, chúng nó sẽ không bao giờ mục nát nữa.
Tiêu Chỉ còn có thể nhận ra trong đó có vài con do cậu bện ra lúc mới bắt đầu chơi, còn chưa sử dụng thành thạo bộ cảm biến. Có rất nhiều con là do cậu nhất thời nổi hứng cắm thêm đóa hoa trên đầu, cũng có một vài con cậu đã chẳng còn nhớ nổi là mình bện lúc nào và đưa cho A Sâm trong hoàn cảnh như thế nào nữa rồi.
Frost lặng lẽ bước đến ngồi vào ghế dựa, sau đó ngắm nhìn những con rắn nhỏ trước mặt mình. Hắn nói với một chất giọng nhẹ nhàng, trầm thấp: "Bọn họ nói em đã chết rồi. Một trăm năm trôi qua, người Asanasi không thể sống lâu đến vậy..."
"Bọn họ chỉ đang lừa ta thôi đúng không? Sao người Asanasi có thể chết được? Em chỉ là bỏ đi, không muốn gặp ta mà thôi..."
"Ta rất bận, nên ta không đi tìm em, cứ để cho bọn họ tìm là được rồi..."
Giọng điệu ấy cứ như là đang nỉ non, cũng giống như đang kể lể, lại như thể đang tự an ủi bản thân mình.
Dường như chỉ cần hắn không chịu chấp nhận sự thật rằng người mình muốn tìm đã ra đi từ lâu, thì chân tướng này sẽ không bao giờ bị chọc thủng.
Tiêu Chỉ nhìn đôi mắt như đá quý của Frost được ánh sáng pháp trận chiếu rọi, nhất thời cậu cũng chẳng biết phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với hắn.
Thì ra đây là lý do hắn phát lệnh truy nã.
Chỉ là một giấc mộng lừa mình dối người mà thôi.
Cậu thở dài: ".....Anh là đồ ngốc à?"
Nhưng Frost trước mặt vẫn mắt điếc tai ngơ, bởi hắn chỉ là một đoạn hồi ức, nên tất nhiên là sẽ không có bất cứ phản ứng gì với Tiêu Chỉ, cũng chẳng hề biết rằng người mình vẫn luôn mong nhớ khôn nguôi, thật ra đang đứng ngay trước mặt mình.
----------Hết chương 57-----------