Nghệ Thuật Của Don Juan

Nghệ thuật của Don Juan - Chương 11




“Không được hút thuốc trong văn phòng.” Thẩm Thố rút điếu thuốc còn chưa châm từ trong miệng Đàm Soái không hề nể nang. Động tác này chợt làm hắn nhớ lại đêm qua, khi mình cũng làm như vậy với Lâm Bắc Thanh.

Đôi mắt ngời sáng hơn cả bầu trời ngập sao, khiến người ta không thể không nhìn thẳng vào y.

Có dụng ý khác.

Nhưng mà, cũng thú vị vô cùng.

Chính Thẩm Thố cũng chẳng hề nhận ra đôi môi hắn vừa vẽ nên một nụ cười đầy ý nhị.

“Vanessa kia ổn quá đi chứ, mặt đẹp ngực bự mông lại cong. Giới thiệu cho người anh em thiếu thốn yêu thương của anh tí đi.”

“Người ta có chồng rồi.”

“Có chồng càng tốt, gọi tới chơi cùng luôn.”

Hắn để lộ vẻ mặt tiễn khách: “Nếu không nói chuyện nghiêm túc thì tôi gọi bảo vệ thật đấy.”

“Tôi… Tôi muốn mượn anh một chỗ.” Đàm Soái cắn chặt răng, cứ đắn đo định nói lại ngừng, “Cái phòng trà nghệ thuật ở tầng trệt của công ty anh ấy, tôi muốn thầu chỗ đó, mở quán bar.”

“Kinh doanh chỗ này không hút khách lắm đâu.” Thoáng cân nhắc một chút, hắn lại hiểu ra và cười.

“Không phải vì kiếm tiền.”

“Thế để quảng bá nghệ thuật à?” Biết rõ còn cố hỏi, rõ ràng là đang  trêu đùa gã, làm gã bẽ mặt.

“Đúng rồi, để quảng bá nghệ thuật đấy.” Đàm Soái cười lớn trước đường lui người kia vẽ ra, “Mà đấy, tôi được giáo dục chủ nghĩa yêu nước ngần ấy năm trời cơ mà, chính là một hồng quân công nông Trung Quốc hàng thật, không thể để một họa sĩ giỏi như vậy thành người Nhật Bản chứ!”

“Được, tôi nhớ rồi.” Thẩm Thố nhếch môi cười.

Triển lãm tranh của Khâu Sầm Ca chưa tổ chức đã rầm rộ khắp nơi, tranh trưng bày ở hành lang gần như cũng đã được định sẵn giá rồi.

Vẽ cái gì đây? Chẳng phải là vẽ “cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp” sao.

Ý đồ không nằm trên lời nói, ai bóc trần ai khốc liệt.

“Mấy năm qua tôi đã mua không biết bao nhiêu vé máy bay tới Nhật Bản, nhưng lần nào cũng đều tự tay xé thành từng mảnh ngay trước chuyến đi.” Đàm Soái bỗng quay đầu lại lúc ra khỏi văn phòng của Thẩm Thố, đôi mắt sáng ngời chắc nịch, vẻ mặt cũng nghiêm túc chân thành, “Làm một cái xác không hồn suốt mười năm trời, đ*t mẹ nó chứ tôi chẳng thể coi là người sống nữa! Tôi nghĩ rồi, ngã ở đâu đứng lên ở đó. Vờ như bản thân mắc bệnh nặng mà mơ một giấc mơ dài, mà nay cũng là lúc nên tỉnh mộng và bình phục rồi.”

***

Có Lâm Bắc Thanh đánh tiếng, Tần Nhĩ Phi còn chưa học hết mẫu giáo lớn đã được xếp thẳng vào một trường tiểu học trọng điểm.

Vừa lúc là giờ đám nhỏ tan học, những đứa bé con vui vẻ ùa ra tựa như một đàn chim sẻ ríu ra ríu rít.

Tần Tảo tới đón con gái lại nhìn thấy người mà cô không muốn gặp lại nhất ở cổng trường, Bạch Vị Quả.

Bạch Vị Quả ngồi xổm xuống sửa sang lại áo cho Tần Nhĩ Phi, chẳng khác nào một người chị lớn đang chăm sóc cho em gái nhỏ nhà mình. Sau đó cô nàng đứng dậy, nhẹ nhàng mỉm cười với Tần Tảo đang đùng đùng tức giận chạy tới khởi binh vấn tội: “Thẩm Thố không có thời gian quan tâm con gái, tôi thay anh ấy không được sao?”

“Bạch Vị Quả, tôi cảnh cáo cô, tránh xa con gái tôi ra chút.” Tần Tảo kéo con gái qua ôm trong ngực.

“Phụ nữ nóng giận già nhanh lắm đó. Đã ngần ấy tuổi rồi sao còn không biết chuyện này chứ?” Bạch Vị Quả biết rõ làm thế nào để làm tổn thương và hủy hoại người đàn bà này, cô nàng chớp chớp đôi mắt to tròn như quả hạch đào với người trước mặt, “À phải rồi, có câu này tôi nhất định phải nói cho chị biết,” Cô gái xinh đẹp nhoẻn một nụ cười ngọt lịm, “Thẩm Thố nói ở trên giường chị y như con cá chết.”

Tuổi trẻ tốt như vậy đấy.

Cô nàng khẽ vung vẩy mái tóc đuôi ngựa, vẫy vẫy tay với Tần Nhĩ Phi rồi rời đi.

Bước vào chiếc Audi màu đen đỗ nơi góc đường, cô nàng cùng với người đàn ông trong xe nhìn người đàn bà đã khóc đến mức suy sụp trên con đường lớn kẻ tới người đi đầy lạnh nhạt.

Người phụ nữ kia móc điện thoại ra, hẳn là gọi một cú điện thoại cho chồng cũ của mình.

“Anh đang chọc tức anh ấy à?” Bạch Vị Quả nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

“Cô có thể cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền cho cô. Không nhất thiết lần nào cũng phải ra gặp mặt.” Lâm Bắc Thanh không trả lời câu hỏi của cô nàng.

“Vì em muốn gặp anh mà.” Ghé lại gần quá mức, Bạch Vị Quả chớp đôi mắt tròn to, trêu đùa Lâm Bắc Thanh ngồi bên ghế lái bằng những tia sáng dễ thương nơi đáy mắt của đàn bà. Cô nàng nói với điệu bộ thần bí, “Anh biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy hình như chúng ta đã từng quen biết.”

Hơi nghiêng mặt qua, Lâm Bắc Thanh lịch sự cười nói: “Tôi cũng thấy vậy.”

Suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái trẻ, cô nàng không thạo mấy mánh tán tỉnh của người trưởng thành, chẳng thà lợi dụng tuổi trẻ và gương mặt xinh đẹp này để tỏ rõ lòng mình còn hơn. Bạch Vị Quả ý thức rõ điểm này, cô nàng vén cao váy mình lên, để lộ nửa quần lót cùng với một mảng lông đen rậm rạp nho nhỏ. Cô nàng nói: “Năm tới là em sẽ đủ mười tám tuổi thành niên, anh xem, em không phải bé gái nữa rồi.”

Lâm Bắc Thanh nhìn lướt qua bên dưới của cô nàng với vẻ mặt lạnh tanh, sau đó y dời ánh mắt và hỏi: “Thẩm Thố có gì không tốt hay sao?”

“Đâu có, anh ấy tốt lắm, cũng đối xử hào phóng với em. Làm người tình thì đúng là hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ. Nhưng mà…” Sự khủng hoảng lóe lên rồi vụt tắt trong mắt Bạch Vị Quả, cơ thể bé nhỏ rõ ràng có hơi run lên, “anh ấy thường khiến em cảm thấy rất sợ, đúng là anh ấy hoàn hảo thật, nhưng dù có cố gắng tiến lại gần thế nào thì cũng không thể thấy rõ rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì.”

Vì cái chết của Bạch Vĩ, đôi khi Thẩm Thố sẽ chuyển tiền cho Bạch Vị Quả, mối quan hệ kinh tế qua lại này đã kéo dài trong nhiều năm. Một ý nghĩ bất chợt tựa như tia nắng đầu tiên chiếu vào mắt khi vừa mở mắt chào đón sớm mai, cô gái vừa tròn mười bốn tuổi đột nhiên muốn gặp lại người bạn cùng lớp ngày xưa của anh trai mình này, gặp người đàn ông liên tục làm từ thiện đầy hào hiệp suốt mười năm qua.

Giọng người đàn ông trong điện thoại ấm dày dễ nghe, khiến lòng người chộn rộn, khiến không ai có thể chống đối, khiến người ta bất chấp quên mình.

Hắn im lặng một lúc lâu khi nghe thấy tên và yêu cầu của cô nàng. Sau đó hắn nói số phòng của một khách sạn.

Giống như trải qua một cuộc phiêu lưu lớn, cô gái không ngừng run rẩy vì hưng phấn và sợ hãi chẳng khác nào một khóm cây xào xạc trước gió. Cô nàng tưởng tượng đó là một người đàn ông có cuộc đời thăng trầm tang thương, có làn da màu đồng cổ và cánh tay rắn chắc. Hắn sẽ để mình dựa vào vai tựa như cánh chim non nép vào người, sau đó mạnh mẽ ném cô lên giường. Hắn sẽ điên cuồng mê đắm thân thể trẻ trung của mình, còn tham lam cắn mút hôn môi.

Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thố, Bạch Vị Quả kinh ngạc đến độ không nói nên lời, người đàn ông này không những đẹp đến độ làm người ta ngắc ngứ, thậm chí còn trẻ trung chẳng thua bất cứ một người bạn học đồng trang lứa nào của cô nàng.

Cố gắng cởi quần áo chậm hết cỡ có thể để đối phương nhìn thấy rõ hơn cơ thể trẻ đẹp thướt tha của mình, vào tiết bơi ở trường, một cô gái xinh đẹp mặc đồ bơi sẽ luôn khiến đám con trai đỏ mặt đỏ tai xì xào bàn tán.

Nhưng chẳng bao lâu sau cô gái đã thất vọng nhận ra, ánh mắt khi Thẩm Thố vắt tréo chân ngồi dựa vào ghế luôn lãnh đạm và ngập tràn khoảng cách xa lạ, hoàn toàn không thấy được sự đánh giá cao, ái mộ hay thậm chí là chút sắc thái nhuốm màu tình dục nào, giống như một kỵ sĩ giương cằm đang lựa chọn một con ngựa xứng với mình vậy.

“Mấy tuổi?” Người kia bỗng mở miệng.

“Cái gì?” Bạch Vị Quả không hiểu tại sao sau một hồi lâu im lặng, người đàn ông vẫn tỉ mỉ đánh giá dáng vẻ trần truồng của mình lại hỏi câu này.

“Sinh nhật của em, tuổi của em.”

Đáp lại ngày tháng, sau đó cô nàng còn dốc hết can đảm để cao giọng hô: “Tôi mười bốn rồi!”

“Vậy thì,” Cô thấy người đàn ông anh tuấn kia đưa ngón tay lên day nhẹ bờ môi, hắn cười nói, “tới đây đi.”

Về sau, trong một lớp học kiến ​​thức pháp luật chung, Bạch Vị Quả mới biết phát sinh quan hệ tình dục với nữ giới mười bốn tuổi dưới tuổi vị thành niên sẽ cấu thành tội hiếp dâm.

Thẩm Thố có thể ném Bạch Vị Quả nhỏ xinh mê người lên giường một cách chóng vánh, còn dễ hơn cả Tần Tảo dáng như người mẫu.

Một nửa là vì rụt rè e lệ, một nửa khác là vì bị cám dỗ, cô gái khép chặt hai chân lại, uốn cong cơ thể non nớt của mình thành hình như con rắn, phô bày tư thế tuyệt đối hớp hồn cùng với một biểu cảm cực kỳ phù hợp.

Cô mở to mắt nhìn người đàn ông anh tuấn đang cúi người lại gần mình, tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Mở chân ra, được chứ?”

Bạch Vị Quả ngẩn người. Giọng điệu khi nói chuyện của người kia rất lịch sự lại khách sáo, quả thực chẳng khác nào đang đàm phán kinh doanh. Nhưng hắn lại hơi cau mày, đôi con người khẽ nheo lại thể hiện ra vẻ mất bình tĩnh.

“Mở chân ra.” Hắn hờ hững lặp lại lần nữa.

Thẩm Thố là người đàn ông đầu tiên của Bạch Vị Quả.

Những cái ôm âu yếm và nụ hôn đầy kỹ xảo của hắn thay đổi dần theo biểu cảm và tiếng rên của cô gái, dễ dàng tìm được những vị trí nhạy cảm của cô nàng để rồi đưa người tới thiên đường. Bạch Vị Quả cảm thấy Thẩm Thố đã thức tỉnh một dòng sông khổng lồ đang ngủ say trong cơ thể mình, mà bản thân cô nàng cũng như một dòng sông dâng nước, lênh láng khắp nơi.

Bộ phận sinh dục đè lên vùng kín, mùi vị xâm nhập và va chạm tuyệt không tả nổi, nhưng đối với một cô gái đã dành trọn trinh tiết của mình cho một người đàn ông mà chỉ cần nhìn thoáng qua đã đem lòng ngưỡng mộ, rõ ràng lần giao cấu ngay cả “làm tình” cũng không tới này chẳng khác gì một sự sỉ nhục.

Sau khi về nhà, Bạch Vị Quả hẹn anh hàng xóm thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình ra, tựa đầu vào vai cậu ta mà khóc thất thanh.

Trương Dục Hạo vỗ nhẹ lên bả vai cô nàng, thầm nói trong lòng: Không sao. Chờ sau này em lớn, chúng ta sẽ cưới nhau.Hết chương 11.