“Đang xem gì thế?” Thẩm Thố đứng trước gương sửa lại sơ mi và cà vạt, nhìn Bạch Vị Quả đang nằm trên giường lướt xem điện thoại của hắn qua gương.
“Em đang kiểm duyệt bạn bè anh.” Bạch Vị Quả nghịch ngợm nháy mắt cười đầy giảo hoạt, “Có khi em lại câu được một người giàu và đẹp trai hơn cả anh thì sao.” Vốn ý của cô nàng là muốn khơi dậy lòng ghen ghét của người tình, nhưng cô nàng chỉ thấy người đàn ông trong gương hơi nheo mắt, dường như đang suy tư rất nghiêm túc, sau đó hắn nói mà không thèm quay đầu lại, “Đàm Soái đi, hôm nào sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
Lời này chẳng khác nào khạc ra những con chữ đỏ tươi, cắn nát lòng tự trọng của cô gái. Cô nàng nghĩ một lát rồi ôm bụng trả thù mò số của Tần Tảo, duỗi ngón tay nhấn nút gọi.
Ngay khoảnh khắc cuộc gọi được nối máy, hắn đã đoạt lại điện thoại từ tay Bạch Vị Quả.
– không về ăn cơm à? Mẹ nấu món anh thích nhất đấy.
– không, có về chứ.
– thế anh gọi điện làm…
– tự nhiên muốn gọi thôi.
Tiếng cười càn quấy của Bạch Vị Quả vang lên bên cạnh, Thẩm Thố quay phắt sang gửi cho cô nàng một ánh mắt cảnh cáo.
– dạo này anh toàn khuya mới về, có chuyện gì không hài lòng trong công việc sao?
– có một chút, nhưng mà không sao đâu. Thẩm Thố lấp liếm mấy câu rồi nói, “Nếu đói thì mọi người cứ ăn trước, đừng chờ anh.”
– mẹ và Nhĩ Phi ăn trước rồi, em chờ anh về.
Một người chẳng bao giờ mó tay vào việc nhà như Tần Tảo lại cứ cố chấp ngày nào cũng chờ chồng về ăn cơm. Cô ta không chăm sóc được cho con mình nên nhờ mẹ tới, hai bà cháu đang ngủ say sưa trên tầng. Trong tình huống bình thường, người phụ nữ xinh đẹp tột độ ngồi trong phòng khách lớn đến mức đủ để nghe thấy tiếng vang, cô ta sững sờ, ngây ngẩn trợn mắt nhìn chằm chằm bức tường được trang trí bằng gốm men màu đồng hàng tiếng đồng hồ, mệt mỏi thì lại cuộn người trên sô-pha.
Cúp máy.
“Quào, tốt vậy luôn!” Bạch Vị Quả cười ngọt ngồi dậy khỏi giường, nhận lấy thẻ tín dụng mà Thẩm Thố đưa cho.
Ngay khi sắp chạm tay được vào, gã đàn ông lại rút thẻ về bằng động tác tay như đùa với thú cưng, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh tanh lạ thường: “Không được tiếp cận bọn họ, không được gây phiền phức cho bọn họ. Nghe hiểu chứ?”
Bạch Vị Quả lải nhải cằn nhằn, oán hận người tình vô tâm thờ ơ kia của cô nàng, phóng đại sự tổn thương và khó khăn của mình. Lâm Bắc Thanh ngồi bên cạnh, cẩn thận lắng nghe với nụ cười hờ hững trên mặt.
“Mà anh ấy có thể lúc nóng lúc lạnh, lúc xa lúc gần, nhưng anh ấy đừng hòng thoát khỏi em.” Cô gái xinh xắn thanh thuần như thiên sứ để lộ một nụ cười chỉ thuộc về ma quỷ, “Nhược điểm chí mạng của anh ấy nằm trong tay em. Trừ phi em rời khỏi anh ấy trước, nếu không thì đừng hòng đá em!”
“Vậy cô muốn rời khỏi anh ta à?”
“Vậy phải xem anh có muốn em hay không đã,” Cô gái nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai hết cỡ kia, “chưa kể anh ấy hơn em nhiều tuổi như thế. Đúng là giờ anh ấy rất đẹp trai, nhưng mười năm nữa thì sao? Có lẽ mười năm nữa anh ấy già rồi, sẽ trở thành một ông chú trung niên bụng phệ làm người ta muốn khóc…” Cô nàng vươn tay chạm vào gương mặt sáng sủa đường nét rõ ràng dưới lọn tóc mái nhạt màu, “Nhưng mà anh thì khác.”
“Hai mươi năm nữa tôi cũng sẽ già.” Lâm Bắc Thanh cười nhẹ tênh.
“Nhưng mà…”
Y lắc đầu cắt lời cô nàng, nho nhã lịch sự nhưng giọng nói lại chắc như đinh đóng cột: “Đối với tôi thì cô quá nhỏ.”
“Thẩm Thố cũng đâu chê em nhỏ.” Bạch Vị Quả trợn trắng mắt dẩu môi, tức giận kéo quần lót ra, nhẹ nhàng nói thầm, “Tần Tảo có gì tốt chứ.”
Hóa ra bất cứ kẻ tới sau nào đều ghen tị đến mức căm hận tiền nhiệm của mình.
Lâm Bắc Thanh để Bạch Vị Quả tự bắt xe về, sau đó y xuống xe đi tới chỗ Tần Tảo. Người phụ nữ này vừa mới la hét ỏm tỏi với người chồng cũ đã cố gắng rời khỏi cuộc họp quan trọng để nghe điện thoại của mình, uy hiếp hắn rằng cô ta muốn rời Bắc Kinh, mang con gái xuôi Nam sinh sống. Mười phút qua rồi, cô ta vẫn cứ bưng mặt khóc như một đưa bé gái bị bắt nạt.
“Đang xem gì thế?” Thẩm Thố đứng trước gương sửa lại sơ mi và cà vạt, nhìn Bạch Vị Quả đang nằm trên giường lướt xem điện thoại của hắn qua gương.
“Chị Tần, vậy mà lại có thể gặp chị ở đây.”
Người phụ nữ có vẻ rất kinh ngạc trước “cuộc gặp tình cờ” này, hai mắt cô ta mở lớn.
Tần Tảo luống cuống quay lưng đi lau nước mắt trên mặt, sau đó mới quay đầu nở một nụ cười đầy xinh đẹp đoan trang, đáp lại người đàn ông đang đứng trước mắt mình.
Tần Nhĩ Phi chẳng thể coi là xinh xắn, chỉ có một đôi mắt hạnh to tròn na ná mẹ mình, gương mặt bé nhỏ mềm mại chẳng hề có bất cứ dấu vết nào của Thẩm Thố. Rõ ràng con bé đã bị Tần Tảo chìm trong phẫn nộ xen lẫn bi thương dọa cho sợ, thút thít kêu một tiếng khi nép trong ngực mẹ mình: “Chào anh Bắc Thanh.”
Lâm Bắc Thanh ngồi xổm xuống nhìn cô bé, vươn tay xoa đầu nó rồi cười hỏi: “Nói anh nghe, sao mẹ em lại khóc vậy?”
Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ mình đang lặng lẽ sửa sang lại nhan sắc rồi nói: “Vì ba bảo ở trên giường mẹ như con cá chết, lúc nãy có một chị…” Tần Tảo vội vàng bịt miệng con gái lại, cười đến là xấu hổ.
Lâm Bắc Thanh nở nụ cười: “Mẹ của em là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, anh sẽ chứng minh lời ba em nói là sai,” Y ngẩng đầu lên, khóe môi cong cong, ánh mắt vô hạn dịu dàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt chan chứa ngỡ ngàng của Tần Tảo, “trong tương lai gần.”
Hoàng hôn kéo dài vô tận, ánh tà dương nhuốm thêm sắc đỏ chẳng khác nào đóa hoa buông mình sát đất chẳng nỡ rời đi giữa ngày hạ oi nồng, ăn tối xong với mẹ con Tần Tảo thì trời cũng đã tối đen.
Lâm Bắc Thanh về tới nhà, vừa cởi áo khoác đã bị một người ôm chặt lấy từ đằng sau. Người nọ cúi đầu hôn lên xương vai y cách một lớp áo, hai tay bắt đầu luồn xuống dưới đầy hư hỏng. Lâm Bắc Thanh nhoẻn cười: “Tôi đi tắm đã.”
Cởi quần áo của cả hai ra đầy nhanh nhẹn, hai người trần truồng đi về hướng phòng tắm. Mạnh Y Phóng theo sát phía sau: “Tắm chung đi.”
Hai người bôi sữa tắm lên cơ thể người còn lại xong thì bắt đầu ôm hôn quấn riết. Bờ ngực kề nhau, đầu v* cũng cọ vào nhau, háng, xương mu, dương v*t cũng liên tục va chạm, làn nước lạnh lẽo phun ra từ vòi sen còn khơi dậy khát vọng da thịt sát kề. Nước bắn tung tóe trên gạch lát nền kêu tí tách.
“Cậu đánh tiếng với hiệu trưởng để cho Tần Nhĩ Phi vào lớp chọn đi.” Giọng Lâm Bắc Thanh lùng bùng, “Tôi ra mặt thì không hay lắm.”
“Lớp một lấy đâu ra lớp chọn.”
“Không có thì mở một lớp.”
“Bắc Thanh, sao cậu phải để bụng với vợ của họ Thẩm kia thế, cậu thích con mẹ đó à?” Mạnh Y Phóng bĩu môi, “Đồ cũ họ Thẩm chơi chán rồi, vậy mà cậu còn nâng niu như của báu thế.”
Đẩy Mạnh Y Phóng đã nổi phản ứng ở thân dưới trông rõ ràng rất khó có thể chịu đựng tiếp ra, y nhìn thẳng vào mặt cậu ta, ánh mắt rút sạch tình dục làm người khác phải run rẩy: “Tôi còn là một thằng bị bệnh tâm thần đây này. Chẳng phải cậu cũng thế à?”
Đây mới là Lâm Bắc Thanh, khi bỏ đi lớp vỏ ngoài trang trí ôn tồn nho nhã, tất cả những gì còn lại trên trang sách chỉ là một lớp bụi xám tro, trầm lắng, thờ ơ, cực kỳ độc đoán.
“Đ*t mẹ nó chứ đồ ăn hại!” Mạnh Y Phóng giơ nắm đấm, lại không dám nện lên người Lâm Bắc Thanh.
Người kia đảo mắt lạnh lùng.
“Tôi đang bảo chính mình.” Cậu ta nhận sai, cúi đầu như chấp nhận tủi buồn, tên đàn ông đẹp trai như đứa trẻ to xác khẽ lên tiếng oán hận như bị tổn thương, “Bí thư Lâm trăm công ngàn việc, mấy tháng nay có hôm nào thấy mặt đâu. Hiếm khi có cơ hội ở một mình, sao lại cứ nói mấy câu mất hứng thế?”
“Sau khi về nước thì vẫn cứ bận túi bụi như vậy, tuần sau lại có cuộc họp trong thành phố, đêm nay chơi cho thỏa đi.” Lâm Bắc Thanh nhe răng cười, hôm nay có vẻ như tâm trạng y rất tốt, chẳng bao lâu sau tất thảy lo lắng đều đã tản sạch như khói mây, “Nhưng cậu phải thỏa mãn tôi trước, sau đó tôi mới thỏa mãn cậu.”
“Luật cũ, biết rồi.” Mạnh Y Phóng nhíu mày cười, cơ thể bóng loáng trượt theo người Lâm Bắc Thanh xuống dưới như con rắn. Cậu ta hôn liếm mút mát, sau đó mở căng hàm dưới ngậm dương v*t y vào. Lâm Bắc Thanh ngửa đầu dựa vào tường gạch, cơ thể vô thức run rẩy thúc về phía trước. Y vươn hai tay giữ chặt đầu Mạnh Y Phóng, dồn lực dúi cậu ta vào háng mình, để dương v*t chọc thẳng vào nơi sâu nhất trong cổ họng người kia.
Từng đợt khoái cảm như chìm trong sương mù khiến đôi mắt Lâm Bắc Thanh khẽ khép lại, đôi môi nhoẻn thành một đường cong. Ngón tay y bắt đầu nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt Mạnh Y Phóng.
Lông nơi riêng tư và mái tóc đen của người đàn ông quấn quýt lấy nhau. Cảm giác sung sướng ít ỏi đếm trên đầu ngón tay thời niên thiếu liên quan chặt chẽ tới đứa bé trai mập mạp thừa cân thừa dinh dưỡng, mà giờ đây đường nét trên gương mặt của đứa bé trai kia đã dần trở nên rõ ràng, dáng hình anh tuấn hiển lộ hoàn toàn trong lòng bàn tay y.
Chỉ vào đúng khoảnh khắc cao trào, Lâm Bắc Thanh mới có thể nghĩ rằng có lẽ bộ phim “Chu Du đánh Hoàng Cái” cũng trộn lẫn chút “tình yêu”.
Sau khi thỏa thuê bắn ra, y xoay người chống tay lên tường, cơ thể hợp với bức tường tạo ra một góc gấp khúc, để cho Mạnh Y Phóng từ từ tiến vào phía sau.
Bầu trời dần nhuốm màu xám khói mịn màng tựa như tấm lụa sa-tanh, có lẽ bão sẽ ghé thăm vào tầm nửa đêm.
Bạch Vị Quả dùng tiền mà Lâm Bắc Thanh cho mình ra ngoài mua đủ thứ. Cô nàng vung tiền như rác, mua mỹ phẩm và quần áo đắt tiền cho những bạn học nữ hàng ngày vẫn vây quanh và tâng bốc mình, ánh mắt ghen tị và những lời nịnh bợ ríu rít của mấy cô bạn học nhanh chóng thỏa mãn và bành trướng lòng hư vinh của cô nàng. Cho đến khi những hạt mưa thình lình rơi xuống, Bạch Vị Quả vẫn như đang đắm mình trong gió xuân mới thỏa lòng mà quay về nhà trọ. Bật đèn lên, ánh sáng lan khắp căn phòng, người đàn ông anh tuấn ngồi trong căn phòng vốn tối om đột ngột hiện ra trước mắt. Đêm nay hắn không ngủ, nghe thấy tiếng chủ nhân trở lại cũng chẳng mảy may suy chuyển. Bạch Vị Quả hết hồn trước vị khách không mời mà đến đã vậy còn chẳng có chút tiếng động nào, cô nàng thốt lên với hắn: “Thẩm Thố, suýt nữa anh đã dọa chết em rồi!”
“Đi làm muộn thế, muộn vậy rồi có phải còn chưa ăn gì không? Em đi làm đồ ăn khuya cho anh.” Lập tức ném hết túi lớn túi nhỏ trong tay rồi chạy tới phòng bếp. Cô nàng đong đưa vòng eo mảnh khảnh, ngâm nga một bài hát, tất bật trước bếp lò.
Baby for all my life
Don’t you know that it’s true
I’m living to love you
“Xong rồi.” Mấy đĩa đồ ăn tao nhã, lượng không nhiều nhưng xếp đặt rất đẹp.
Thẩm Thố là người phương Bắc, không thích dầu mỡ tương cay, hắn ăn món nào cũng đều thanh đạm. So với những cô gái cùng tuổi, Bạch Vị Quả tâm cơ từ bé thừa biết tầm quan trọng của việc “trói chặt một người đàn ông bằng cách trói lại dạ dày của người đó”, mẹ của cô nàng cũng dựa vào tay nghề nấu nướng của bà chủ một tiệm ăn sáng mà cướp được một người đàn ông đã hai con đó thôi.
Đũa gác qua một bên, Thẩm Thố không hề động đến, sắc mặt hắn vẫn nhạt thếch không nhìn ra buồn vui tức giận.
“Người đàn bà kia ngây thơ thật đấy, ly hôn rồi vẫn tìm anh mách lẻo!” Dường như hiểu được nguyên nhân thái độ khác thường của người trước mặt, cô nàng xinh đẹp cười khanh khách chẳng hề để bụng. Cô cúi người xuống, vuốt ve cổ hắn từ đằng sau, cắn rồi liếm nhẹ lên vành tai của hắn, đây là một trong những vị trí nhạy cảm của Thẩm Thố khi làm tình, nhưng hôm nay hắn lại thờ ơ.
Cô nàng lặp lại tên hắn bằng chết giọng thỏ thẻ nũng nịu: “Thẩm Thố…”
“…”
“Được rồi, em sai rồi.”
“…”
“Thẩm Thố…” Rốt cuộc Bạch Vị Quả cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cô nàng nguyền rủa Tần Tảo trong lòng bằng những từ ngữ độc địa nhất, ngoài miệng lại ngọt ngào làm điệu bộ dễ thương, chiêu này vẫn luôn có tác dụng: “Em chỉ tiện đường tới thăm Nhĩ Phi thôi mà, lần sau em không thế nữa. Em cũng nói em sai rồi còn gì…”
“Không, là tôi sai rồi.” Thẩm Thố ngẩng đầu lên, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Bạch Vị Quả đang xin khoan dung trước mắt mình rồi chợt nở nụ cười.
“Thẩm Thố, anh đừng nhìn em thế, em sợ…” Bạch Vị Quả lùi về sau, lại bị người kia vươn tay kéo lại đột ngột. Cổ tay nhỏ bé trắng trẻo của cô nàng bị người đàn ông trước mắt thô bạo túm lấy bóp chặt, đau tới độ nước mắt lập tức trào ra. Cô nàng nghe thấy giọng nói lạnh tanh không chút tình cảm của hắn: “Em còn trẻ, cũng rất xinh đẹp. Nhưng rõ ràng tôi đã đánh giá sai IQ của em rồi. Em vốn không hiểu tôi đang nói cái gì, tôi đã nói rồi, đừng có đi quấy rối người nhà của tôi!”
“Em hứa… Em hứa lần sau không thế nữa… Em thề lần sau…”
“Không có lần sau nữa.” Thẩm Thố buông cô nàng ra, đứng dậy dợm bước.
“Không phải em… Không phải em… Là…” Cô nàng ngồi phịch xuống sàn khóc nức nở giải thích, “Là… Lâm Bắc Thanh…”Hết chương 12.