Nghệ Thuật Của Don Juan

Nghệ thuật của Don Juan - Chương 15




Tập múa mất mấy tiếng đồng hồ, đến khi hắn lái xe đưa hai mẹ con về nhà thì đã gần nửa đêm.

Bóng tối đặc quánh làm không gian xung quanh như thu nhỏ lại, trở thành một cái hộp gấm tối om đậy kín trên đầu.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Đợi con gái rửa mặt xong bò lên giường, hắn vỗ vai Tần Tảo rồi đi ra phòng khách.

Khi ly hôn, Thẩm Thố thể hiện bản tính rộng rãi không thể bắt bẻ, dù là bất động sản, tiền gửi tiết kiệm, trang sức, hàng hiệu, chỉ cần người kia lên tiếng yêu cầu thì hắn đều gật đầu nhận lời. Tần Tảo cũng chẳng nương miệng, gần như cướp sạch bách mọi thứ của chồng cũ. Nhưng người phụ nữ xinh đẹp ngày nào cũng ở trong căn hộ cao cấp không có việc gì làm này vẫn cảm thấy chưa đủ, tâm trạng giống như mắc “chứng cuồng ăn*” vậy.

*Ăn vô độ là một tình trạng mãn tính xuất hiện khi cá nhân ăn một lượng khổng lồ thức ăn trong khoảng thời gian ngắn và không có khả năng kiểm soát ngay cả việc ngừng ăn.

“Lâm Bắc Thanh kia không hợp với em đâu.” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói gãy gọn đanh thép.

“Ai hợp với tôi thì liên quan gì tới anh chứ?” Tần Tảo nhướng mày, hung tợn trừng mắt lại.

“Dù chúng ta không hề yêu nhau thì tôi vẫn hi vọng bản thân có thể quan tâm em.” Hắn mỉm cười, giọng điệu vẫn đường hoàng như thế.

“Câu này nghe mới quá, như thể anh có yêu tôi vậy.” Tần Tảo cười lạnh, nhưng chẳng lâu sau vẻ mất mát u buồn đã hiện lên nơi gương mặt mũi cao mắt hạnh ấy, một cuộc hôn nhân được duy trì trong căng thẳng để rồi kết thúc trong thất bại đã vùi dập tất thảy kiêu ngạo và tự tôn của người phụ nữ, làm lòng cô sinh ra bản năng cự tuyệt những người đàn ông ưu tú như Thẩm Thố: “Thực ra tôi cũng biết chứ. Cậu ấy còn rất trẻ, cũng quá xuất sắc… Chưa kể tôi nghe mấy người bạn nói quan hệ giữa cậu ấy và con trai của Mạnh Trọng Lương không bình thường.” Nhớ lại Tống Văn Kiệt đối với mình thì coi như không thấy trong khi với Thẩm Thố lại ton hót ân cần, cô nhả một câu ngập ngụa sự bất bình, “Thời buổi bây giờ đàn ông tốt đều là gay, xúi quẩy!”

Cũng biết nhìn người đấy, không phải loại mặt đẹp não rỗng. Thẩm Thố cúi đầu cười cười, rồi hắn chợt nhướng mày: “Đáng để thưởng.”

“Thưởng… thưởng cái gì cơ?”

Hắn vươn tay vén mái tóc dài của cô, ghé người lại áp môi vào một bên tai, hành động bất thình lình này làm Tần Tảo run lên như bị co giật, tai cũng đỏ bừng lên.

“Nhạy cảm quá.” Tay còn lại ôm lấy người phụ nữ kéo về gần mình, Thẩm Thố xoa lên sau lưng cô rồi nở nụ cười, “Tôi vẫn chưa hôn em mà.”

Xấu hổ và giận dữ quá mức, Tần Tảo dồn sức vào cả hai tay hòng đẩy kẻ kia ra, nhưng chợt khựng lại khi thấy người đàn ông này đang khẽ khàng cất tiếng hát bên tai mình.

Sing once again with me,

Our strange duet.

My power over you,

Grows stronger yet.

Vì không muốn đánh thức con gái, hắn cố gắng hạ thấp giọng hết mức có thể. Nhưng chao ôi thứ âm vực khàn khàn hấp dẫn ấy lại như có pháp thuật, phân rã tất thảy giãy giụa và chống cự của cô. Người phụ nữ tay chân mềm nhũn không thể động đậy, để mặc người đàn ông dùng răng cởi bỏ vai áo, chiếc váy voan mỏng mất đi điểm cố định buông xuống dưới nửa ngực. Hắn vừa nhẹ nhàng hôn lên vành tai, gáy, xương quai xanh và bầu ngực của cô, lại vừa nỉ non buông từng câu hát.

And though you turn from me,Thẩm Thố và Lâm Bắc Thanh quay sang nhìn nhau, cả hai cùng bật cười thành tiếng.

To glance behind.

Không một người phụ nữ nào có thể chống lại cách gạ tình này, Tần Tảo buông tay chịu trói.

The Phantom of the Opera is there,

Inside your mind…

“Ba ơi…” Chẳng biết từ lúc nào, Tần Nhĩ Phi đã mở cửa ra, sự có mặt đột ngột của con bé khiến tất cả những màn dạo đầu của đôi vợ chồng đã ly hôn trở thành công cốc. Tần Tảo bối rối chỉnh lại quần áo, Thẩm Thố thì đưa tay lên đỡ trán mà lắc đầu cười. Hắn nói “Chúc ngủ ngon” với con gái rồi xoay người dợm bước rời đi.

Cánh cửa đóng lại, căn nhà lại quay về với thực tại hai người. Cuộc giao hoan lỡ dở giữa chừng làm người đàn bà tức giận không kiềm chế nổi, cô giơ tay định đánh lên đầu Tần Nhĩ Phi, nhưng ai ngờ điện thoại lại đổ chuông đúng lúc, tiếng chuông inh ỏi nhất quyết không buông tha.

Tần Tảo buộc phải nén giận để nhận điện thoại, là giọng của chồng cũ, hắn chỉ nói một câu rồi cúp máy ngay: “Không được đánh con gái tôi.”

***

Thẩm Thố và Đàm Soái đều có thói quen bơi sáng sớm. Nếu cả hai rảnh thì sẽ bao trọn câu lạc bộ mà hai người thường tới.



Thẩm Thố tới câu lạc bộ bơi lội sớm hơn Đàm Soái, sáng ra bể bơi không có một bóng người. Không gian rộng rãi sáng sủa, đường bơi tiêu chuẩn đủ cả vạch chia làn lẫn dây phao, gần như có thể dùng để tổ chức Olympic luôn.

Thẩm Thố đang vận động làm nóng người bên thành bể, nghe thấy có tiếng người tới gần đằng sau thì quay đầu lại.

Vậy mà lại là Lâm Bắc Thanh.

Vóc người hơi gầy nhưng đường nét rắn chắc cân đối, tỉ lệ eo hông lẫn độ dài chân đều rất chuẩn.

“Tôi nhớ Đàm Soái đã bao hết rồi.” Thẩm Thố nói với Lâm Bắc Thanh, thoáng liếc qua thân trên đang để trần của y bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Lâm Bắc Thanh chẳng nói chẳng rằng, vẻn vẹn một nụ cười nhếch môi, nom có vẻ thản nhiên.

Hắn nở nụ cười hiểu ý đáp lại, giọng nói cũng trở nên cợt nhả: “Mời cán bộ.”

“Đua không?” Nhìn làn sóng nước xanh ngắt sáng bừng, Lâm Bắc Thanh nghiêng đầu nở nụ cười tỏ ý mời chào Thẩm Thố.

Hắn gật đầu đáp một chữ: “Được.”

Về cơ bản thì không mất bao nhiêu sức, nhưng cuối cùng vẫn thua Lâm Bắc Thanh một khoảng dài chừng nửa thân.

Dường như người đàn ông trẻ hơn mười tuổi chỉ tốn sức ngang một cái vươn vai, y nhướng mày cười với Thẩm Thố: “Hai trăm mét nữa nhé?”

Thẩm Thố vịn vào thành bể thở hổn hển mấy hơi, sau đó xua tay cười: “Già rồi chịu thôi.”

Đang yên đang lành thì một giọng nam trong trẻo vang lên trên đầu bọn họ: “Để tôi chơi với cậu.”

Ngẩng đầu lên thì thấy một gã đàn ông đẹp trai với hàm răng trắng tinh và đôi mắt sáng ngời, ra là Đàm Soái.

Thẩm Thố lên bờ, đón lon đồ uống thể thao mà Đàm Soái đưa tới. Tên kia trợn mắt nhìn hắn kiểu “anh hèn quá”, không giấu nổi sự khinh bỉ trong lòng.

Người luôn lăn lộn những buổi tiệc tùng xã giao của giới kinh doanh như Thẩm Thố cũng chỉ cố gắng hết cỡ để cơ thể không có mỡ thừa, làm gì cũng không thể so được với dạng công tử đàng điếm chơi bời lêu lổng như Đàm Soái, không bóng quần* thì cũng tập gym, thể thao đa dạng y như bạn giường. Cơ ngực nở nang đầy sức sống, cơ bụng tám múi nổi lên rõ ràng làm mù mắt người ta. Đàm Soái đã tung hoành tình trường bao năm qua một phần cũng là nhờ cái vỏ “dù nam hay nữ, nhìn thấy thôi là thèm chảy dãi” này. Gã tựa như một con báo cường tráng, hoang dã lại căng tràn sức mạnh, hơi thở ngập hormone giống đực, một chữ “ngầu” sao có thể khái quát hết được.

*Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng.

Bình thường khi đi bơi, hai người mà hứng lên thì hay đua một hai trăm mét, chiến tích của Thẩm Thố thảm cực kỳ, trận nào cũng thua tơi bời.

Lâm Bắc Thanh cũng rời khỏi bể, đưa tay vuốt những lọn tóc mái che khuất mắt ra sau đầu, để lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp sạch sẽ. Y nhìn người đàn ông anh tuấn với làn da màu mạch trước mắt rồi cười lớn: “Bốn trăm mét nhé?”

Thấy người đàn ông ướt nước cười với mình, Đàm Soái bỗng có cảm giác hơi chuếnh choáng, Lâm Bắc Thanh của hiện tại thật sự rất đẹp. Không chỉ có làn da trắng nõn chói mắt ngang ngửa Thẩm Thố mà gương mặt với những đường nét tinh tế kia hoàn toàn không thua gì Khâu Sầm Ca hồi hai mươi tuổi. Thậm chí Đàm Soái còn không thể rạch ròi bản thân có khách quan và công bằng vứt yếu tố “người tình trong mắt” qua một bên hay không.

“Tám trăm đi.”

Cách hai làn bơi, Đàm Soái đội mũ và đeo kính bơi, rành rành dáng vẻ khôi ngô kiêu ngạo. Gã nghiêng đầu, nhếch môi ra vẻ khiêu khích với Lâm Bắc Thanh ở gần đó.

Thẩm Thố bật nắp lon nước, ngẩng đầu uống một ngụm rồi ngồi trên bờ quan sát trận đấu một cách đầy hứng thú.

Tư thế bơi của cả hai đều chuẩn và đẹp nên người xem cũng thấy vui lây. Tiếng bọt nước bắn lên đều đặn chẳng khác gì một bản giao hưởng du dương. Suy cho cùng một Đàm Soái học trường thể dục thể thao cũng vẫn khác biệt hẳn với Thẩm Thố, từ đầu tới cuối gã luôn dẫn trước khoảng nửa chiều dài  thân.

Vốn tưởng thắng lợi đã nằm gọn trong tay, nhưng đến năm mươi mét cuối cùng, bọt nước ở khu vực nước sâu bỗng bắn lên ào ào mất quy luật.

“Thẩm… Thẩm Thố!” Dáng bơi của Đàm Soái chợt thay đổi, sau một hồi cơ thể nổi lên lại hạ xuống không có quy luật, gã chìm xuống đáy bể.

Hẳn là chuột rút.

Thẩm Thố lập tức đứng dậy, nhảy xuống bơi về phía gã.

Dường như Lâm Bắc Thanh đã bơi vượt được mười mét cũng nhận ra có gì đó không ổn, y quay người bơi về hướng Đàm Soái.

Phối hợp ăn ý, hai người vớt tên đuối nước kia lên.

Được đặt nằm thẳng cẳng trên thành bể, phun ra hai ngụm nước, Đàm Soái tháo kính bơi xuống sau khi hồi phục, câu đầu tiên gã nói sau khi mở miệng là: “Thằng nhóc này… cắn thuốc chắc.”

Thẩm Thố và Lâm Bắc Thanh quay sang nhìn nhau, cả hai cùng bật cười thành tiếng.

Lảo đảo đứng dậy một cách đầy thảm hại, gã đàn ông cúi gằm mặt đi ra ngoài, có lẽ vì bị sặc nước bể bơi, giọng nói trong trẻo thường trực giờ cũng trở nên lúng búng, gã nói với Thẩm Thố: “Trong vòng hai tháng tới đừng có tìm tôi, nhục tới mức này rồi, ngại không muốn gặp người khác.”Hết chương 15.

Lời tác giả: Câu mà Thẩm Thố hát chính là một đoạn lời của Phantom trong The Phantom of the Opera. Tôi thật lòng cảm thấy ca từ của câu đầu tiên rất hợp để tán tỉnh (gạ chịch?) vợ cũ: Sing once again with me… Hòa ca cùng với ta nào…