“Cảm ơn vì khi nãy nhé.” Đến khi chỉ còn lại hai người trong bể bơi, Thẩm Thố mới nói.
“Khách sáo làm gì.” Lâm Bắc Thanh bơi thêm một vòng rồi ngoi lên khỏi mặt nước giơ tay hất tóc mái ra sau đầu, trông y đầy sức sống, như được ngâm mình trong một thứ hạnh phúc nào đó.
Ánh mắt Thẩm Thố hướng về phía cổ tay phải của y.
Hắn chưa bao giờ để ý những khi Lâm Bắc Thanh quần là áo lượt, nhưng hóa ra là thật.
Trên làn da tái nhợt ấy là một vết sẹo dài hằn sâu, nhìn rõ rành rành lại xấu xí, nó đang nói một cách hùng hồn với Thẩm Thố rằng: Người này phải hận tới mức nào mới có thể xả hận lên chính mình như thế.
“Có vẻ như việc hôm nay bí thư Lâm đích thân tới đây không phải sự trùng hợp.”
“Làm quan ở Trung Quốc có một cái lợi,” Lâm Bắc Thanh hờ hững mỉm cười, “những gì anh muốn biết, thì chắc chắn sẽ biết.”
“Chúng ta thẳng thắn với nhau đi.” Thẩm Thố bơi lại gần y, khẽ đẩy Lâm Bắc Thanh dán vào thành bể lạnh như băng, hai đôi mắt đối diện nhau, “Trăm phương ngàn kế như vậy, thật khó làm người ta tin được cậu không có toan tính gì khác.”
“Ngoài tình yêu thì anh nói xem còn có thể là gì?” Người kia đáp trả ánh mắt một cách trực tiếp, là một đôi mắt đen láy sáng ngời nhưng lại ẩn chứa nét cười nhạo báng.
“Tôi chấp nhận đề nghị lần trước của cậu.” Hắn bật cười rồi nhả số phòng của một khách sạn ra, “Giữ phòng này cho cậu tới cuối tuần, lúc nào cậu muốn tới thì cứ gọi điện cho tôi.”
“Tôi không chơi gái.” Lâm Bắc Thanh nghiêng mặt qua, cằm hơi giương lên khiêu khích.
Thẩm Thố cười nhạt, rốt cuộc cũng học được lạt mềm buộc chặt rồi, suy cho cùng vẫn là “trẻ nhỏ dễ dạy”. Dồn lực xoay cằm y qua để gương mặt kia buộc phải đối diện với mình, hắn nheo mắt thu hết ý cười: “Tôi chơi.”
Chỉ cách nhau mấy phân, hơi thở hai người quyến luyến vấn vít vào nhau. Bầu không khí mờ ám lại ẩm ướt chậm rãi bao bọc cơ thể hai tên đàn ông trần trụi.
“Lâm Bắc Thanh!”
Giọng nói chất chứa tức giận vang vọng trong không gian trống trải của câu lạc bộ, cắt ngang bốn mắt và bốn cánh môi gần kề của hai người đàn ông.
Một người đàn ông trẻ tuổi nom như một cậu trai to xác đứng ở cửa vào, tóc người nọ cắt ngắn, vì chất tóc cứng mà dựng đứng hết lên, vóc dáng khỏe khoắn chẳng thua gì Đàm Soái, gương mặt đẹp trai khí phách với những đường nét rắn rỏi. Đôi mắt cậu ta sáng ngời, tay siết chặt thành nắm đấm khiến gân xanh cũng nổi lên, tên con trai hằm hè trợn mắt với hai người trong bể.
Thẩm Thố khẽ cười với Lâm Bắc Thanh: “Thế giới của hai người, tôi không quấy rầy nữa.” Hắn chống hai tay lên rời khỏi bể, đứng dậy đi ra ngoài.
Mạnh Y Phóng đứng im tại chỗ, trợn mắt nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mình.
Da thịt trần trụi ướt nước tỏa ra thứ ánh sáng lành lạnh dưới ánh đèn sáng rực, màu da tái nhợt như không có máu, làm người ta rùng mình như gặp phải ma.
Hai người lướt qua sát nhau, Mạnh Y Phóng thấy người nọ chợt nhếch khóe môi sắc như lưỡi dao, đôi mắt u buồn lại rực rỡ nhẹ nhàng liếc về phía mình như không như có.
Hai tên đàn ông cao xấp xỉ nhau, ấy vậy mà chẳng rõ vì sao, bên trẻ tuổi và cường tráng hơn lại cảm nhận được sự xem thường “trịch thượng” nào đó từ nụ cười hờ hững kia.
Cậu ta đã hiểu tại sao Lâm Bắc Thanh lại khăng khăng chọn địa điểm và thời điểm này, mất công đi ô tô hơn bốn mươi phút chỉ vì một buổi bơi sớm. Một Mạnh Y Phóng trước giờ “mới nghe tên mà chưa từng gặp mặt” gần như đã xác định ngay khi hai người sượt qua nhau mà chẳng cần nghĩ ngợi thêm, người đàn ông này chính là Thẩm Thố.
Cậu ta nắm chặt lấy vai hắn, người kia cũng từ từ quay mặt lại.
Thật sự muốn vung tay đấm hắn một cú.
“Y Phóng!” Lâm Bắc Thanh bỗng lên tiếng khiến Mạnh Y Phóng lập tức ngừng hành động, nghe lời buông nắm đấm xuống một cách không cam lòng.
Thẩm Thố vẫn giữ vẻ mặt không mảy may sợ hãi, nụ cười mỉm hiện ra nơi khóe miệng.
Giống như động vật ăn thịt trong tự nhiên nhận ra bản thân đang gặp nguy hiểm. Mạnh Y Phóng hơi hếch cằm, hàm răng nghiến chặt, hung tợn đối diện với ánh mắt sâu xa quyến rũ kia, sau đó từ từ rời khỏi người đàn ông này bằng cách rút lui.
“Để cho công bằng… nếu anh đã chọn thời gian thì địa điểm phải để tôi quyết định.” Người đứng trong bể bơi lên tiếng gọi Thẩm Thố đang định rời đi, y buông một nụ cười cực kỳ khoan khoái, “Chốt xong sẽ báo anh.”
Sau đó y hít sâu, chìm vào trong làn nước cùng với Mạnh Y Phóng vừa nhảy xuống.
***
Trong công viên nghệ thuật, việc trang hoàng cho quán bar mới của Đàm Soái đã đi đến giai đoạn hoàn thiện.
Giám sát là giả, tìm Thẩm Thố để tán gẫu cũng chỉ là tiện đường. Ý đồ thật sự nằm ở người trong phòng tranh tầng trên kìa. Tiếc là vị họa sĩ trăm công ngàn việc lại hiếm khi lộ mặt, Đàm Soái đã canh hụt rất nhiều lần.
“Cậu có ấn tượng gì về cái tên ‘Tống Văn Kiệt’ không?” Nhận lon bia Đàm Soái ném tới, Thẩm Thố hỏi, “Cũng ở khoa biểu diễn như Nam Âm. Cậu ta học khóa 96.”
“Tôi chỉ nhớ mỗi Chương Tử Di là dân trường mình thôi.”
“Chắc là tôi cả nghĩ.” Bật nắp lon, hắn hơi nheo mắt lại, “Nhưng tôi cảm thấy một người lạ mà tôi hoàn toàn không có ấn tượng thì sao có thể liếc mắt một cái là nhận ra tôi sau mười mấy năm nhỉ?”
“Có gì lạ đâu,” Đàm Soái nốc một ngụm bia, gã bĩu môi rồi nhún vai, “anh là huyền thoại mà.”
“Trung Hí thiếu huyền thoại chắc?” Hắn cười.
“Tôi khuyên anh đừng có chọc vào cái tên Lâm Bắc Thanh kia.” Đàm Soái nghiêng đầu qua chỗ khác rồi khuyên bảo anh em mình, “Công tử nhà thị trưởng Mạnh đã có lời rồi, muốn chơi chết anh đấy.”
Ngón tay khẽ mân mê chiếc cằm, Thẩm Thố nhếch môi: “Cậu ta trêu chọc tôi.”
“Hẳn là cậu ta ‘quân tử báo thù mười năm không muộn’. Đến bây giờ người nhà đó vẫn còn nghĩ anh giết vợ giấu xác đấy! Nếu không phải bố vợ anh bị điều đến Hắc Long Giang năm ấy thì chỉ e là chuyện này vẫn chưa kết thúc được đâu.”
Trước giờ Thẩm Thố không thích nhắc nhiều tới chủ đề vợ đầu tiên mất tích. Sau một hồi im lặng, hắn hướng ánh nhìn qua cậu trai xinh xắn con lai hai dòng máu Trung Bồ với giọng đặc sệt Bắc Kinh tên Nuno, người nọ bị ghẻ lạnh, đang buồn hiu hắt ngồi một mình trong góc: “Thế cậu định làm gì với đằng đó?”
“Còn làm gì đây?” Đàm Đẹp Trai vì tình cũ quay về nên ngày ngày hưng phấn như đập đá chẳng còn hơi sức đâu mà liếc mắt qua chốn nọ, gã nói thẳng thừng, “Người lớn cả rồi, đến lúc chia tay thì chia tay thôi, còn định lừa gạt gì tôi nữa?”
“Đàm Thế Mỹ*.” Thẩm Thố cười.
“Anh cũng đừng có chó chê mèo lắm lông, Bạch Vị Quả thì sao? Cô nàng còn gọi điện cho cả tôi rồi, khóc lóc kể lể xin tôi giúp đánh tiếng giảng hòa. Khóc nghe thảm kinh lên được.”
“Giờ gác lại một thời gian đã.” Mặt Thẩm Thố nhạt toẹt, hắn nhấp một ngụm bia, “Mấy năm qua đã chiều cô nàng quá mức rồi.”
“À báo luôn với anh, tôi với Sầm Ca định tới Đôn Hoàng chơi một chuyến.”
“Tiến triển nhanh thế à?” Hóa ra “trong vòng hai tháng tới đừng có tìm tôi” là vì thế. Hắn nhướng mày tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, “Đáng chúc mừng đấy.”
“Mấy ngày nay anh ấy đi vắng, nói một cách thê thảm thì tôi chính là một con hổ đói, nhưng hơn mười năm trời không biết vị thịt. Ấy thế mà đến lúc có thịt ăn rồi thì lại không thể nào mở miệng.” Đôi mắt Đàm Soái ủ rũ buồn rầu, “Tôi nhận ra tôi không thể yêu anh ấy, tôi mà yêu anh ấy thì tôi liệt dương mất.” Lại nhớ về cảnh tượng mất mặt dưới bể bơi, gã gào lên tức giận, “Mẹ nó chứ, không nói nữa! Bao năm xui xẻo, làm gì cũng không thuận.”
Quả thực Đàm Soái không hiểu được, liệu có thể coi là “tiến triển” và có nên “chúc mừng” hay không.
Sau khi biết Khâu Sầm Ca có một người bạn tâm giao “vừa là thầy vừa là bạn, còn cùng lên giường” ở Nhật Bản, gã đã lên mạng điều tra thông tin về Ryo Kitamura kia, mới nhìn ảnh chụp thôi mà đã thấy nghẹn giữa họng, chắc chắn gã này là một lão già vừa bảo thủ vừa ngoan cố.
Hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhìn kiểu gì cũng không nuốt nổi. Đàm Soái tự nhủ với bản thân: Không phải là mình yêu anh ấy, mình đang giải cứu anh ấy xuất phát từ tinh thần nhân đạo.
Vô số lần tự nhủ trong lòng, khi gặp người ta thì nhất định phải ổn thỏa chu toàn, thỏa đáng đúng mực. Nhưng hễ cứ chạm mặt là y như rằng, không phải một tên nô tài không biết xấu hổ thì cũng gồng quá hóa hư, trở thành kẻ chua ngoa không kiểm soát.
“Tôi còn tưởng mấy năm qua anh giàu có khấm khá hơn thì cũng phải thanh cảnh minh bạch hơn chứ, hóa ra lại là ‘nghiêm với người ngoài, dung túng bản thân’.” Vừa thốt ra được một câu là đã ngay lập tức hối hận muốn tự tát mình. Gã cũng không muốn cứ ôm khư khư “quá khứ” để đấu võ mồm, nhưng những lời khó nghe trong miệng như nước trong bồn tắm bị bịt nút, không thể kìm lại được.
“Đây chẳng phải là điều cậu muốn hay sao.” Khâu Sầm Ca im lặng hồi lâu rồi chợt ngẩng đầu, cười một tiếng với người đàn ông anh tuấn đang đứng chắn ngoài cửa hành lang triển lãm. Đàm Soái ngây người, nếu dùng một câu để miêu tả, thì chính là rộn ràng hoa nở.
Sau đó gã thấy Khâu Sầm Ca vừa mỉm cười tiến lại gần mình, vừa bắt đầu cởi áo ra: “Tôi rất cảm động khi cậu nhớ nhung tôi suốt chục năm như thế. Hôm nay chúng ta sẽ làm tất cả những chuyện mà năm ấy không dám làm, trả hết những gì tôi nợ cậu.”
Thấy người kia trần trụi lõa lồ chủ động nhào vào trong ngực, Đàm Soái sững sờ hồi lâu như bị sét đánh, sau đó gã cười ngây ngẩn như động kinh: “Được.”
Động chạm, ôm và hôn môi đều trở nên kỳ lạ, nhưng chỉ trong chốc lát, người đàn ông đáng ra phải chiếm thế chủ động lại đầm đìa mồ hôi. Chỉ mỗi việc tiến vào đã làm gã cạn kiệt sức lực chứ đừng nói tới việc giao hòa khắng khít và đạt tới cao trào cùng nhau. Ngoài bốn cánh môi chạm nhau đầy hời hợt vào đêm xảy ra tai nạn, năm ấy bọn họ chưa làm bất cứ điều gì.
Dù đôi môi và đầu lưỡi linh hoạt của Khâu Sầm Ca có mang lại khoái cảm như hồn lìa khỏi xác khi ngậm dương v*t của mình tới mức nào đi nữa, Đàm Soái vẫn không thể cứng lên.
Người đàn ông vùi mặt vào giữa háng của gã từng là lời ngâm trong “Sách Diễm Ca*” của Kinh Thánh – người xinh đẹp tuyệt trần, đẹp không tỳ vết.
*Sách Diễm ca là một quyển sách thuộc Cựu Ước. Sách này được soạn vào thời sau lưu đày của Israel. Nội dung gồm năm bài thơ tình diễn tả mối tình giữa hai nhân vật Chàng và Nàng. Đối với người Do Thái, họ coi đây là những bài ca tuyệt vời nhất diễn tả tình yêu giữa Thiên Chúa và dân tộc họ.
Sự hoàn mỹ không tỳ vết ấy khiến Đàm Soái của ngày trước vì mặc cảm mà sợ chạm vào làm ô uế, nhưng giờ cái cảnh Ryo Kitamura đi đứng bất tiện phải ngồi xe lăn, nhắm mắt hưởng thụ người đàn ông này quỳ dưới đất chăm sóc bằng miệng cho mình lại quanh quẩn trong đầu gã không tan.
Khoái cảm tột độ hòa chung với sự ghê tởm khó tả thay phiên nhau tồn tại, cùng truyền từ nửa thân dưới lên trên. Cuối cùng Đàm Soái không thể chịu nổi nữa, gã phải gào lên: “Đủ rồi!”
Khâu Sầm Ca nghe lời để dương v*t người kia rút khỏi miệng mình, anh đứng dậy mặc lại áo khoác, móc khăn tay ra lau miệng.
Hỏng bét. Người đàn ông anh tuấn mặt đỏ phừng phừng, bắt đầu thở hồng hộc giải thích: “Trạng thái hôm nay không tốt.”
Khâu Sầm Ca chẳng đổi sắc mặt, anh đáp đầy hờ hững: “Hẳn là cậu cũng đã nhận ra. Không có gì là mãi mãi chẳng đổi thay sau nhiều năm như thế.”
“Không phải, không phải như thế. Anh nghe tôi nói…”
“Lâu lắm rồi không quay về Trung Quốc, tranh thủ đợt nghỉ ngơi sau khi kết thúc triển lãm tranh,” Nụ cười nhuốm màu mệt mỏi hiện ra nơi gương mặt nhã nhặn của người đàn ông, anh híp mắt nói tiếp, “chúng ta tới Đôn Hoàng đi.”Hết chương 16.
*Gốc là Trần Thế Mỹ, là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công.
Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, có cha mẹ nghèo khó, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được thái hậu yêu quý và chiêu làm phò mã, cả nước cùng ăn mừng.
Trần Thế Mỹ vì đỗ trạng nguyên mà được tung hô, tâng bốc và đã chán cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con. Lúc này Tần Hương Liên dẫn hai người con lên kinh tìm chồng, trước đó cha mẹ của Trần Thế Mỹ vì quá già yếu nghèo khó nên mất, trước khi mất dặn Hương Liên lên tìm chồng trở về quê.
Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo hai đứa con vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng. Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi vì sợ tội “Trùng hôn” (đã kết hôn rồi lại kết hôn lần nữa khi chưa hủy hôn ước nhất là dám lừa dối công chúa là chưa có vợ).
Tần Hương Liên uất ức nên chặn kiệu của Bao Chửng đệ đơn kêu oan. Được sự giúp đỡ của Triển Chiêu, cô tới được công đường nhờ Bao Chửng phán xét. Trần Thế Mỹ biết chuyện liền phái Hàn Kỳ giết hại ba mẹ con để diệt khẩu nhưng không thành. Hàn Kỳ cũng ăn năn những việc mình đã làm và tự kết liễu mình rồi đưa đao đồng vốn là vật trong phủ Phò mã cho Tần Hương Liên làm vật chứng để tố cáo tội ác của Trần Thế Mỹ.
Bao Chửng triệu Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội rồi kết án và cho đao phủ xử chém. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của vợ và thái hậu Lý thị (người mà trước đó đã nhờ Bao Thanh Thiên giải oan cho mình trong vụ án Linh miêu đánh tráo thái tử) gây áp lực đòi tha hắn. Tuy nhiên, Bao Công cùng với các cộng sự của mình kiên quyết xử chém, thậm chí ông cùng với các cộng sự cởi mũ quan và đưa Thế Mỹ lên Long đầu trảm xử chém.