Mọi người trong Lục gia đều có một đặc tính đó là chỉ cần là vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì sẽ không bao giờ quanh co lòng vòng mà đi dùng những phương thức khác.
Bất cứ khi nào Lục Dĩ Ngưng cho rằng tiền không phải là vạn năng, bọn họ tuyệt đối sẽ chứng minh cho cô thấy được rằng trừ sinh lão bệnh tử ra, xưa nay không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được.
Nếu như có, vậy chắc chắn là do tiền không đủ nhiều.
Lục Dĩ Ngưng xem như một ngoại lệ, thích tự lập cánh sinh.
Có điều Lục Hân Dung rõ ràng không cho phép cô tự lực cánh sinh, hoặc là cảm thấy cô căn bản không có bản lĩnh tự lực, nên đã trực tiếp dùng tiền để thu xếp hết mọi thứ.
Đại học G là một trường đại học tư nổi tiếng được xếp hạng rất cao trên thế giới, chuyên ngành nhiếp ảnh ở đây càng là đạt đến trình độ đỉnh cao, không hề nói ngoa nhưng mọi người đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán mới có thể vào được, Lục Hân Dung có mạng lưới quan hệ rất rộng, cứ như vậy mở ra cho cô một con đường tắt.
Sau khi cúp máy, Lục Hân Dung gửi một phần tài liệu liên quan đến việc Đại học G tự chủ chiêu sinh đến hòm thư của cô, trong đó tư liệu về thi viết phỏng vấn mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng Lục Dĩ Ngưng lại không có tâm tư để xem.
Câu "sinh một bé trai" kia của Lục Hân Dung tựa hồ vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô, cả khi rửa mặt cũng như vang lên cùng với âm thanh nước chảy, Lục Dĩ Ngưng tắt vòi nước rồi bò lên giường kéo chăn trùm qua đỉnh đầu.
Trước mắt một mảnh tối tăm, âm thanh kia ngược lại ngày càng rõ nét hơn.
Cũng chính là ngày hôm nay, người ba trên danh nghĩa này của cô có lẽ cũng muốn triệt để đem cô xóa khỏi thế giới của mình rồi.
Bỏ đi, không sao hết.
Cô có người mình thích ở bên cạnh, những thứ này đều không quan trọng.
——
Nói ra kể cũng lạ, có lẽ câu "Thượng đế đóng lại một cánh cửa của bạn, thì sẽ mở ra cho bạn một cửa sổ khác" tồn tại cũng có một cơ sở khoa học nhất định, từ khi có thêm một đứa em trai nhỏ hơn mình những 18 tuổi, mặc dù mối quan hệ giữa Lục Dĩ Ngưng và Lục Vệ Quốc càng thêm lãnh đạm nhưng ngược lại vận may lại như được nhân lên, bắt đầu một đường thuận buồm xuôi gió trong mọi chuyện.
Cô học nhiếp ảnh, thiết bị chụp ảnh cũng tốt hơn phần lớn các bạn học khác cho nên bài tập được giao về trên cơ bản cũng hoàn thành tốt hơn những người khác một chút.
Có điều cũng chỉ là hơn một chút mà thôi.
Nhưng kể từ sau khi có thêm một người em trai không biết tên, Lục Dĩ Ngưng tựa như đã được đả thông Nhâm Đốc nhị mạch(*), từ đó trở đi bắt đầu thông suốt vậy, độ sáng tối và góc độ mỗi lần đều có thể nắm bắt rất tốt, bài tập được giao trên cơ bản khi trả điểm đều sẽ được vị giảng viên cung Xử Nữ yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc kia của lớp bọn họ đem ra biểu dương khen ngợi.
(*)Đả thông hai mạch Nhâm Đốc thì khí huyết lưu thông, như trong phim truyện cổ trang đả thông hai mạch Nhâm Đốc xong võ công sẽ có thể tăng lên vượt bậc.
Thời gian cứ như vậy qua đi từng ngày trong sự làm bài tập, nộp bài tập, học hành, yêu đương, vô cùng bình thường không hề có một gợn sóng.
Bởi vì nhận được sự ưu ái đặc biệt từ giảng viên cho nên trên cơ bản mỗi lần được mời đến các triển lãm ảnh lớn, vị giảng viên kia đều sẽ đưa Lục Dĩ Ngưng đi cùng.
Rõ ràng mới học năm nhất nhưng Lục Dĩ Ngưng lại cảm thấy như đang trải qua cảm giác bận rộn của sinh viên năm ba, cứ cách dăm ba ngày lại phải rời xa quê hương một lần.
Đường Mộ Bạch thì lại càng không cần phải nói, sinh viên y trên cơ bản không hề có thời gian rảnh rỗi, đặc biệt là đến năm ba, về cơ bản một lần làm thì nghiệm thì chính là nguyên cả một ngày, thời gian nghỉ trưa vốn đã ngắn nay lại càng ngắn, hai người đều bận rộn chuyện của riêng mình, trừ nhắn tin qua Weixin, ngay cả gặp mặt một lần cũng chẳng thể thường xuyên như trước nữa.
Nhưng cũng không hẳn là không có chỗ tốt.
Ví dụ như bởi vì số lần gặp nhau ít nên Lục Dĩ Ngưng cũng không cần mỗi lần đều phải lo lắng sẽ bị Lục Cảnh Hành bắt gặp nữa.
Chớp mắt cái đã đến đầu tháng năm.
Vài ngày sau khi nghỉ lễ Quốc tế Lao động 1-5, Đại học B liền nghênh đón Đại hội thể thao mùa xuân mỗi năm một lần.
Mỗi hạng mục đều là báo danh theo Viện, mặc dù nữ sinh chuyên ngành Nhiếp ảnh ít, nhưng nguyên cả Viện Mỹ thuật thì lại là rất nhiều, cho nên về cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống bởi vì không đủ nhân số mà phải lấy một chọi ba hoặc là trực tiếp bỏ quyền thi đấu.
Có điều bởi vì vận may dạo gần đây của Lục Dĩ Ngưng thực sự là quá tốt, tham gia cũng chẳng tổn thất cái gì cho nên đã tự xung phong báo danh vào hạng mục chạy xa 5000m.
Lúc trước khi vừa mới nhập học có một câu các học trưởng học tỷ đã từng nói qua, trong trường ngoài nữ sinh Viện thể chất ra, cơ bản chính là nữ sinh chuyên ngành Tin tức và nữ sinh chuyên ngành của các cô là có thể chạy giỏi nhất, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tính kịp thời của tin tức, không chạy thì sẽ không thể lấy được tin tức đầu tiên; còn những người làm về Nhiếp ảnh như bọn họ thì càng không cần phải nói, chụp núi chụp sông thì không nói làm gì, nhưng còn phải chụp các thể loại động vật nhỏ nhảy nhót linh tinh chạy còn nhanh hơn cả người nữa, chạy không nhanh thì có lẽ ngay cả cái bóng của con vật cũng chẳng thể chớp được luôn.
Lục Dĩ Ngưng vì để thích nghi với chuyên ngành này, từ cao trung đã bắt đầu có ý thức luyện tập chạy xa rồi, một lần kiên trì này chính là vài năm, báo danh một cái chạy xa chẳng có gì là sai.
5000m nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cũng chỉ là chuyện chạy mười mấy vòng quanh sân thể dục.
Đến ngày diễn ra Đại hội thể thao, nửa giờ trước khi bắt đầu cuộc thi, Lục Dĩ Ngưng đã thay xong quần áo và giày, đứng dưới bóng râm trên sân thể dục gửi một tin nhắn cho Đường Mộ Bạch: 【Tiểu Bạch, bao giờ anh làm xong thí nghiệm? 】
Mười phút sau, tin nhắn trả lời của Đường Mộ Bạch gửi đến: 【Tầm tám chín giờ. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Vậy anh không được nhìn thấy em giành hạng Nhất rồi. 】
Cô khá là tự tin.
Đường Mộ Bạch biết hôm nay cô có hạng mục thi đấu, cong khóe môi đánh một dòng chữ: 【Không sao hết, đã nhìn thấy một lần rồi. 】
Lục Dĩ Ngưng không hiểu: 【Lần nào cơ? 】
Đường Mộ Bạch: 【Lần trước thi lại Toán cao cấp, không phải em được hạng Nhất sao? 】
............
Lần đó thi lại Toán cao cấp, Lục Dĩ Ngưng đúng thật là dùng con số 60 điểm để giành lấy hạng nhất, có điều đó là bởi vì.... Chuyên ngành bọn họ chỉ có mình cô phải thi lại.
Lục Dĩ Ngưng không muốn nói chuyện nữa, cất điện thoại rồi đưa cho Khương Nại và Hàn Diệu Diệu đến cổ vũ cho cô rồi đi đến giữa sân thể dục điểm danh.
Đường Mộ Bạch không đến xem cô, tuy rằng Lục Dĩ Ngưng có một chút xíu xiu mất mát nhưng phần đa là cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù sao thì con người trong trạng thái vận động kịch liệt, trên cơ bản không mấy ai có thể kiểm soát được biểu cảm trên mặt mình, nếu như Đường Mộ Bạch thật sự đến, nói không chừng Lục Dĩ Ngưng sẽ không thể phát huy hết khả năng của chính mình vì phải để ý đến những thứ này.
May là anh không tới, suốt cả cuộc đua Lục Dĩ Ngưng chạy ra cảm giác như chạy Marathon 5000m, cô bước chạy như bay, vẫn coi như là nhẹ nhàng.
Nhưng dù có nhẹ nhàng thế nào thì vẫn chỉ là người phàm, chạy một thời gian dài vẫn sẽ thấy mệt, khi Lục Dĩ Ngưng chạy đến vòng cuối cùng đã bắt đầu hoa mắt đầu nặng chân nhẹ, ngay cả dạ dày cũng đã bắt đầu quằn quại.
Không thoải mái lắm.
Lục Dĩ Ngưng cắn răng, ánh mắt trống rỗng, chạy một mạch đến đích, vừa muốn ngồi luôn xuống thì đột nhiên bị một người ôm vào lòng, người nọ hơi cúi người, tay xuyên qua đầu gối hơi cong của cô, rất nhẹ nhàng đem người bế ngang ôm lên.
Mùi hương dễ ngửi trên người anh rất quen thuộc, dưới ánh nắng nhẹ nhàng dễ chịu cũng trở nên ấm áp hơn, khóe môi Lục Dĩ Ngưng cong lên, dựa vào trong lòng anh rồi cọ nhẹ: "Không phải anh làm thí nghiệm đến tám chín giờ à?"
"Ừm," giọng nói không chút để ý của chàng trai truyền đến từ trên đỉnh đầu, "Đến xem bạn gái lấy hạng nhất như thế nào."
Không nói còn tốt, lời này vừa nhắc nhở, Lục Dĩ Ngưng ngay lập tức nhớ đến điều làm mình cảm thấy nhẹ nhõm trước khi cuộc thi diễn ra, niềm vui của cô nháy mắt bị dập tắt một nửa, ngữ khí có chút cứng nhắc không tự nhiên: "Anh... đến từ bao giờ thế?"
"Vừa bắt đầu đã đến rồi."
"....."
Vậy không phải dáng vẻ cả quá trình thi đấu của cô đều bị anh nhìn thấy hết rồi sao?
Lục Dĩ Ngưng tưởng tượng một chút hình ảnh của chính mình ——
Nhe răng trợn mắt, mặt mày dữ tợn, đầu tóc rối tung đón gió bay ngược ra phía sau...... Xấu đến mức độ nào đây.
Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn tuyệt vọng.
——
Nửa giờ sau, Lục Dĩ Ngưng cùng Đường Mộ Bạch chậm rãi đi bộ vòng quanh sân thể dục cho đến khi chân không tê lắm nữa mới đi ra ngoài từ cửa phía Đông của sân thể dục.
Các hạng mục của Đại hội thể thao vẫn chưa kết thúc nên từ trong ra ngoài sân thể dục vẫn còn rất đông người, khi hai người chen chúc thoát được ra khỏi đám đông, phía trước mặt vừa đúng chính là cây cầu nổi danh của Đại học B, tên gọi là "Cầu chia tay".
Về lý do tại sao lại nổi tiếng như vậy thì hoàn toàn là nhờ vào tên của nó, mọi người đều nói rằng cặp tình nhân nào đi qua cây cầu này, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chia tay.
Lục Dĩ Ngưng từ xa đã nhìn thấy ba chữ to đùng khắc trên tấm đá, liền nhanh chóng níu lấy tay Đường Mộ Bạch kéo lại, "Tiểu Bạch, chúng ta đổi đường khác đi."
Lục Dĩ Ngưng cũng không phải là người mê tín, trước kia khi Lục Vệ Quốc cảm thấy tên của cô không ổn rồi tìm đại sư đến để đổi cho cô một cái tên khác, cô thậm chí còn cảm thấy thật ấu trĩ, thế nhưng vật đổi sao dời, đến chính cô cũng bắt đầu tin vào cách nói này rồi.
Đường Mộ Bạch cũng đã nhìn thấy tấm đá kia, "Đã đi nhiều lần như vậy rồi, bây giờ đi đường vòng có phải cũng đã muộn quá rồi không?"
"......."
Trước đây đi nhiều lần như thế không phải vì cô chưa để ý đến tên của cây cầu này sao... Nếu mà biết được cây cầu nát không lọt nổi mắt này chính là Cầu Chia Tay nổi tiếng khắp nơi trong truyền thuyết, cho dù cô có phải đi vòng qua phía bên kia của khuôn viên trường cũng sẽ không bao giờ đi qua nó.
Lục Dĩ Ngưng nhỏ giọng, "Không biết không có tội mà."
Đường Mộ Bạch hạ mắt nhìn cô: "Em còn tin vào cái này sao?"
Lục Dĩ Ngưng gật đầu, giọng điệu rất nghiêm túc: "Đây gọi là thà rằng tin là có, chứ đừng không tin."
Khóe môi chàng trai cong lên, cười nhẹ.
Anh là luận giả vô quỷ(*), trước giờ chưa từng tin vào những thứ này, nhưng nếu Lục Dĩ Ngưng đã muốn tin thì anh cũng sẽ tùy theo cô, đổi một con đường vòng khác xa hơn.
(*) người không tin vào ma quỷ linh tinh
Khi trở về đến ký túc xá, mặt trời cũng đã sắp lặn xuống núi luôn rồi.
Kỳ nghỉ 1-5 Lục Dĩ Ngưng không ở lại trường, đã mấy ngày rồi cô không được gặp Đường Mộ Bạch, bây giờ gặp được, cô tự nhiên liền không muốn vào ký túc, cứ nắm lấy tay anh không chịu buông ra, đông hỏi một câu tây hỏi một câu mà quấn lấy anh
"Tiểu Bạch, lát nữa anh quay về ký túc xá à?"
"Ừ."
"Tối nay anh định ăn gì thế?"
"Chắc là mì."
"Giờ các anh đang học về cái gì thế?"
Mấy câu trước Đường Mộ Bạch đều có thể trả lời, còn về câu này—— Anh liếc mắt nhìn Lục Dĩ Ngưng một cái: "Em có chắc là anh nói ra em có thể hiểu được không?"
Khóe môi Lục Dĩ Ngưng trùng xuống, vô cùng ủy khuất mà hừ nhẹ một tiếng.
Đúng lúc này điện thoại chợt rung lên, cô lấy ra rồi nhìn một cái.
Tin nhắn Weixin của Lục Hân Dung: 【Kiểm tra viết cuối tháng sáu, cuối tháng bảy phỏng vấn, đã chuẩn bị tốt chưa? 】
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới chợt nhớ ra, chuyện giữa tháng chín cô phải ra nước ngoài du học vẫn chưa nói với Đường Mộ Bạch.
Giờ đã tháng năm rồi, cũng có nghĩa là, chỉ còn bốn tháng nữa là cô sẽ thực sự rời xa quê hương.
Bốn tháng ngắn như thế nào đây, 120 ngày 2880 giờ, nếu lại đổi thành phút mà nói, thời gian cô được ở cùng với Đường Mộ Bạch đã bắt đầu rút ngắn từng phút một.
Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, đột nhiên cảm thấy trong lòng phát hoảng.
Đường Mộ Bạch thấy cô trầm mặc hai ba phút rồi vẫn chưa có động tĩnh gì, còn nghĩ nguyên nhân là do mình, ho một tiếng rồi dịu giọng: "Đang học......."
Còn chưa nói xong, Lục Dĩ Ngưng đã ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng cô có tâm sự, ánh sáng nơi đáy mắt cũng vì thế mà nhẹ nhàng rung động: "Tiểu Bạch....... Trước đó anh yêu đương, có từng yêu xa không?"
"........"
Đường Mộ Bạch suy nghĩ vài giây, "Không có."
Những cô gái từng là người yêu anh đại đa số đều là bạn cùng bàn với anh, xa hơn một chút thì cùng lắm cũng chỉ là lớp bên cạnh.
Đường Mộ Bạch nói ra rất nhẹ nhàng nhưng Lục Dĩ Ngưng nghe được trong lòng lại trùng xuống.
Cô nhíu mày sâu hơn: "Vậy anh..... có thể chấp nhận yêu xa không?"
Đường Mộ Bạch cuối cùng cũng hiểu được cô muốn nói cái gì, quan hệ giữa anh và Lục Cảnh Hành rất tốt nên trước đó cũng đã phong phanh nghe được một chút, anh im lặng một chút nhưng rất nhanh liền "Ừm" một tiếng, "Hẳn là có thể."
Sự khác biệt giữa khác nước và cùng trường không hề nhỏ, trong mắt Đường Mộ Bạch, điều này chủ yếu được phản ánh ở chỗ sau này anh không cần tự học với bạn gái, cũng không cần đi dạo phố với bạn gái nữa rồi.
Nói tóm lại, không những có thể mà thậm chí anh còn cảm thấy khá tốt là đằng khác.