Nghi Gia Nghi Thất

Chương 30: Trời đất phô mai, đàn ông đúng thật là...




Một lời nói ra dễ dàng như vậy nhưng Đường Mộ Bạch không thề ngờ trước được sẽ có một ngày chính mình sẽ bị vả mặt.


Anh liếc nhìn sang Lục Dĩ Ngưng rõ ràng vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi hỏi : "Bao giờ em đi?"


Khóe môi Lục Dĩ Ngưng bất giác cong lên: "Tháng Chín."


Đây không giống như các chương trình trao đổi sinh viên, trừ những kỳ nghỉ có thể được về nước, còn lại có khả năng nếu đã đi là sẽ đi liền một mạch mấy năm trời.


Nếu là một năm về trước, Lục Dĩ Ngưng căn bản sẽ không cần do dự đến như thế.


Người không có bạn trai trước giờ đi ở đều có thể tùy ý, hoặc là nói kể cả đã có bạn trai rồi, nếu như đối phương là Bùi Tuyệt, Lục Dĩ Ngưng mười phần thì có tám chín phần là sẽ không hề do dự mà chia tay với anh ta.


Nhưng mà Đường Mộ Bạch đâu thể giống như vậy được.


Lục Dĩ Ngưng đã quá thích anh rồi, thích đến nỗi trong mấy giây chờ đợi câu trả lời từ Đường Mộ Bạch vừa rồi, cô thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ nếu như anh không thể chấp nhận yêu xa thì cô sẽ phải làm thế nào.


Xuất ngoại hay là tiếp tục ở bên cạnh anh, đây là một phép lựa chọn cực kỳ khó khăn.


Cũng tương tự như việc bắt cô phải lựa chọn giữa Đường Mộ Bạch và nhiếp ảnh vậy, đều là những điều cô thích nhất, cả hai cô đều không muốn từ bỏ, nhưng lại tựa như có âm thanh luôn nhắc nhở cô, cá và tay gấu không thể cùng lúc có được cả hai(*).


(*): chưa nghĩ ra thành ngữ tục ngữ thân thuộc nào để thay thế =.= có thể hiểu như kiểu: YOU CANNOT SELL THE COW AND DRINK THE MILK.


Trong một khoảnh khắc nào đó, Lục Dĩ Ngưng thậm chí đã nảy sinh ý nghĩ dứt khoát không đi Đại học G nữa.


Suy nghĩ này khiến cho tâm tình cô sa sút không phải chỉ một chút một ít, cho nên vừa rồi khi nghe thấy Đường Mộ Bạch nói "Có thể", cả người cô nháy mắt liền trở nên tươi tỉnh ngay lập tức.


Lục Dĩ Ngưng xác thực đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, giải thích một câu đơn giản: "Chuyên ngành nhiếp ảnh ở bên đó tốt hơn ở trong nước nên cô em muốn để em qua đó học."


Mặc dù Đại học B cũng là trường trọng điểm trong nước, thế nhưng dù sao cũng không phải là trường chuyên về nghệ thuật, so với chuyên ngành nhiếp ảnh ở Đại học G thì vẫn còn kém rất xa.


Cũng chính vì như thế, Lục Dĩ Ngưng mới không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội này.


Dừng một chút, cô lại không yên tâm xác nhận lại lần nữa: "Có thể chấp nhận thật không?"


Đường Mộ Bạch gật đầu: "Thật."


Lúc này khóe môi Lục DĨ Ngưng mới lại dương lên, kéo lấy cánh tay anh rồi lắc lắc: "Vậy Tiểu Bạch, em về trước nhé."


Đường Mộ Bạch nửa cúi đầu, đem hai tay không an phận của cô bỏ về lại túi mình, "Nghỉ ngơi sớm một chút."


Vừa rút tay lại, Lục Dĩ Ngưng liền lại đưa hay tay ra ngoài, mở rộng cánh tay và nhẹ nhón chân lên: "Ôm một cái."


Dáng người cô rõ ràng không thấp, nhưng khi dùng tư thế này đứng trước mặt Đường Mộ Bạch liền giống như một bạn nhỏ muốn ăn kẹo vậy, khóe miệng anh khẽ cong lên, nhẹ nghiêng đầu, bị cô giày vò đến không biết phải làm sao, anh cúi người nhẹ ôm lấy cô, mùi hương trên người cô rất thơm, anh hạ thấp giọng rồi nhẹ nhàng nói một câu: "Bạn nhỏ Lục Dĩ Ngưng, về ngủ đi."


--


Nói xong chuyện đi du học với Đường Mộ Bạch, tảng đá đè sâu trong lòng cô cuối cùng cũng đã được lấy đi, cả người Lục Dĩ Ngưng thả lỏng không ít.


Sau khi trở về ký túc xá, cô tắm rửa xong lên giường nằm, rồi lại lấy điện thoại mở Zhihu ra, bắt đầu tìm hiểu các bài học làm thế nào để duy trì tình yêu khác nước.


Khá lâu rồi cô không dùng đến phần mềm này, lần này vừa mở ra, thông báo tin nhắn liền dồn dập đổ tới lên đến hàng vạn tin.


Mở ra xem, trên cơ bản đều là lượt like và bình luận dưới câu trả lời của cô trong câu hỏi lần trước, đại khái là do đã từng được đẩy lên đầu trang cho nên câu trả lời kia một mạch nhảy qua mấy ngàn bình luận để leo lên top đầu.


Lục Dĩ Ngưng lướt qua mấy comment có lượt like nhiều nhất, đa phần đều là hỏi cô gần đây đi đâu mất rồi, đòi nghe phần sau của câu chuyện, còn một bộ phận nhỏ là đòi ảnh chụp.


Vốn dĩ lần đó là do cô cảm thấy đã xấu hổ quá nên mới thuận tay gõ một câu trả lời, không hề nghĩ tới sẽ đột nhiên nổi tiếng đến vậy, cô không reply comment mà trực tiếp cập nhật câu trả lời.


Người dùng nặc danh: [ Tiếp tục Update như sau.


Dạo này không xem Zhihu, hôm nay đăng nhập lại mới phát hiện hình như tôi tự nhiên nổi tiếng rồi... đã vậy thì tôi sẽ trả lời một số câu hỏi ở phần bình luận nhé.


Thứ nhất, về chuyện sau đó vị học trưởng mà tôi thích kia có đưa tôi đi tham quan nhà vệ sinh nam hay không, đáp án đương nhiên là không rồi.


Mọi người đừng suy đoán linh tinh nữa, sao tôi có thể vào nhà vệ sinh nam được, cả đời này đều không thể được!


Thứ hai, về chuyện chúng tôi có yêu nhau chưa, hỏi hay lắm, chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ hồi Tết, đến giờ cũng đã được hơn hai tháng rồi.


Còn về chuyện thứ ba mọi người muốn có ảnh chụp, cái này cũng không thể được.


Đâu còn cách nào khác, bạn trai đẹp trai quá mà, tôi sợ sẽ bị mọi người cướp đi mất, cảm ơn mọi người vì vẫn luôn theo dõi câu chuyện này, xin gửi lời chúc tết muộn đến mọi người nhé.]


Có lẽ chỉ cần là một happy ending thì mọi người ai đều cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, câu trả lời vừa được cập nhật, lượng like và comment cũng kéo đến ầm ầm.


Chỉ là khoảng thời gian này Lục Dĩ Ngưng bận rộn chuẩn bị cho bài thi viết của Đại học G nên căn bản không có thời gian để ý đến những thứ này, ngay cả chuyện đi học cùng với Đường Mộ Bạch cũng bị cô trì hoãn rất nhiều lần.


Mãi cho đến cuối tháng bảy chuẩn bị ổn thỏa hết tất cả Lục Dĩ Ngưng mới có thể thả lỏng bản thân.


Có điều cũng chỉ là được nghỉ ngơi mấy ngày, đầu tháng tám, cô lại bị Lục Hân Dung lôi đi khắp nơi để shopping mua đồ dùng cần thiết cho chuyến ra nước ngoài sắp tới.


Sau một tuần lễ, Lục Dĩ Ngưng chỉ cần nhìn thấy thang máy trung tâm thương mại cũng đã mềm nhũn hết cả chân.


Có mệt hay không thật ra cũng không sao hết, vấn đề là vì phải đi với Lục Hân Dung nên cô không còn thời gian để ở cùng với Đường Mộ Bạch nữa.


Chiều hôm đó, Lục Dĩ Ngưng nhân lúc Lục Hân Dung đang ở quầy trang sức chọn vòng tay, gửi cho Đường Mộ Bạch một tin nhắn: [Tiểu Bạch, anh đang làm gì vậy?]


[Chơi bóng, còn em?]


Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn qua Lục Hân Dung đang hận không thể mua hết nguyên cả quầy trang sức, thở dài: [Đi shopping với cô của em.]


[Khi nào thì đi?]


[Tuần sau. Tủi thân.jpg]


Vốn dĩ là đầu tháng chín mới báo danh, không cần đi sớm như vậy.


Vấn đề là Lục Cảnh Hành dường như đã linh cảm được giữa cô và Đường Mộ Bạch có "gian tình" gì vậy, nên cứ luôn thúc giục cô đi sớm một chút, còn nói muốn đưa cô qua đó tiện thể đi du lịch giải sầu luôn...


Trời đất phô mai, đàn ông đúng thật là...